“Còn bà nữa, bà già!” Trần Dật Thần lạnh lùng nhìn về phía Lâm Quế, chân bà ta lập tức run rẩy.
“Làm sai rồi thì việc đầu tiên nghĩ tới không phải nhận lỗi, mà là làm sao đổ sai lầm lên người khác.”
“Đổ thừa người khác còn chưa nói, bà còn bắt người ta chịu trách nhiệm về lỗi của bà!”
“Chỉ là một bộ đồ, vậy mà bà vừa mở miệng đã đòi hơn 500 triệu!”
“Bà nghĩ tiền rơi từ trên trời xuống hay sao?”
“Lòng tham không đáy!”
“Cậy già lên mặt!”
“Không biết chừng mực!”
“Còn tự cho mình tài giỏi, nhìn thấu mọi chuyện!”
“Sống hơn 50 năm, thật là uổng phí mà!”
Trần Dật Thần lạnh lùng trách móc, Lâm Quế tức tới ngực phập phồng, mặt đỏ bừng.
Bà ta bị tức điên rồi.
Một lúc lâu sau, bà ta mới cắn chặt răng, chỉ vào mũi Trần Dật Thần, chửi ầm lên: “Cái thứ mỏ nhọn như cậu, cậu nói gì thì là đó sao?”
“Cậu nói quản lý Trương và tôi sai trước, vậy cậu lấy chứng cứ ra à?”
Đường Tâm Như khoanh tay, không nói một lời, dù Trần Dật Thần ba hoa chích choè hay thế nào, nhưng anh không lấy được chứng cớ ra, thì tất cả đều vô ích.
“Chứng cớ?” Trần Dật Thần cười lạnh một cái: “Bà muốn chứng cớ?”
“Tôi liền lấy chứng cớ ra cho bà!”
Trần Dật Thần đi đến một bên, lấy điện thoại ra, điện thoại vừa lên thì gọi cho Trần Lâm.
“Cậu chủ…”
Trần Lâm bên kia còn chưa lên tiếng, Trần Dật Thần liền lạnh lùng đánh gảy: “Trần Lâm, người phụ trách Thiên Nga Trắng là ai?”
“Thiên Nga Trắng?” Trần Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-re-quy/1597834/chuong-311.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.