“Bịch!”
Quản lý Trương đập vào bàn ăn cách đó không xa.
Choang bịch xoạt.
Sau một trận đổ vỡ, trên người quản lý Trương dính đầy canh và đồ ăn, cả người nhếch nhác.
“Bảo vệ!”
Quản lý Trương tức đến công tâm mà gào lên.
Trần Dật Thần không thèm để tâm, anh đi đến trước mặt Lâm Ngọc Nhi, lạnh lùng liếc nhìn Lâm Quế, cuối cùng đỡ Lâm Ngọc Nhi dậy.
“Em không sao chứ?”
“Không sao.” Lâm Ngọc Nhi khẽ lắc đầu.
“Vết thương trên người là ai đánh?” Sắc mặt của Trần Dật Thần tối sầm lại, tuy Lâm Ngọc Nhi ngoài miệng nói là không sao, nhưng Trần Dật Thần chỉ vừa tiếp xúc thì nhìn ra trên người cô thiếu nữ này, có mấy vết xanh tím sưng tấy, dấu vết này rõ ràng là có người dùng vật nặng đánh.
Lại liếc nhìn cái ghế ở một bên, Trần Dật Thần bỗng hiểu rồi.
“Tôi đánh.”
Lúc này, Lâm Quế ngông cuồng thừa nhận.
“Sao hả, tên phế vật như cậu muốn ra mặt thay cho cô ta sao?” Bà ta cười khẩy nhìn Trần Dật Thần.
Trần Dật Thần đứng dậy, mặt mày không có cảm xúc: “Xin lỗi cho tôi.”
“Xin lỗi?” Lâm Quế bật cười thành tiếng, chỉ vào mũi của Lâm Ngọc Nhi: “Cậu kêu tôi xin lỗi tiện dân này sao?”
“Dựa vào đâu?”
Trong mắt Trần Dật Thần vụt qua một tia hàn quang, muốn ra tay, lúc này, Lâm Ngọc Nhi lại kéo tay của anh: “Anh Trần Dật Thần, chuyện không liên quan đến dì này, vết thương trên người em là em tự ngã.”
Cô ta không muốn lại tiếp tục gây phiền phức cho Trần Dật Thần, rất rõ ràng, bối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-re-quy/1597830/chuong-307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.