Tần Cung Diễm bỗng bật cười: “Không giấu gì cô, Trần Hạo Thiên đối với tôi khá tốt.” “Khá tốt?” Hạ Nhược Y không khỏi sửng sốt. “Ừm, khá tốt.” “Ông ấy chu đáo với tôi, cũng rất dịu dàng, gần như là một người chồng hoàn mỹ.” “Một điểm duy nhất không hoàn mỹ, chính là… ông ấy không yêu tôi.” Lời của Tần Cung Diễm thay đổi, trên mặt mang theo ý cười chế giễu. Hạ Nhược Y mím môi, không có nói gì, lúc này cô bỗng có hơi đồng cảm cho Tần Cung Diễm. Tần Cung Diễm năm đó chính là thiên chi kiêu nữ điển hình, tướng mạo tài hoa trác tuyệt không nói, còn là tiểu công chúa của nhà họ Tần được cưng chiều vô cùng, bà ta như vậy căn bản không thiếu người theo đuổi. Nhưng cuối cùng, bà ta lại gả cho Trần Hạo Thiên. Gả cho Trần Hạo Thiên trong lòng chỉ chứa đựng Tô An Hạ. Bà ta và Trần Hạo Thiên cùng chung chăn gối 6 năm, dốc hết tuổi thanh xuân quý giá nhất của một người con gái, nhưng cuối cùng, bà ta ngay cả trái tim của Trần Hạo Thiên cũng không đi vào được. “Không cần đồng cảm cho tôi, Tần Cung Diễm tôi không cần bất cứ ai đồng cảm.” Tần Cung Diễm liếc nhìn Hạ Nhược Y, khẽ mỉm cười. “Tôi không có đồng cảm với bà.” Hạ Nhược Y cứng miệng nói. Loading...
“Vậy sao?” Tần Cung Diễm không phủ định. Có điều bà ta không định nghiên cứu về vấn đề này nữa, mà kéo chủ đề về Trần Dật Thần: “Cô biết sau khi Trần Anh Nhu về nhà họ Trần, nhà họ Trần có phản ứng gì không?” “Phản ứng gì?” “Gà bay chó sủa.” Tần Cung Diễm miêu tả chân thực. “Anh trai của Trần Anh Nhu, Trần Anh Tài, trong đêm mang theo Thanh Long Vệ từ quân khu Bắc Cương chạy về.” “Chị gái của Trần Anh Nhu, Trần Anh Tư, tập kết gần như tất cả võ giả của Hồng Diệp Hội.” “Nếu không phải Trần Bá Dung cản lại, bọn họ tối hôm qua đã giết đến Thương Châu rồi.” “Trần Bá Dung… tại sao lại ngăn cản?” Hạ Nhược Y không nhịn được hỏi, Trần Bá Dung là phòng chủ dòng chi hai của nhà họ Trần, là một trong mấy người có thế lực lớn nhất trong cả nhà họ Trần, trừ Trần Ứng Long ra. “Tôi sao mà biết?” Tần Cung Diễm bĩu môi: “Trong đầu lão hồ ly đó đang nghĩ cái gì, tôi căn bản không rõ, có điều chuyện này, ông ta nhất định sẽ không cho qua như thế.” “Ông ta sớm muộn gì cũng sẽ tìm Trần Dật Thần gây phiền phức.” Trên mặt giương xinh đẹp của Hạ Nhược Y xuất hiện vẻ lo lắng, không cần nghi vấn, nhà họ Trần có thế lực kinh thiên, căn bản không phải là người mà Trần Dật Thần có thể kháng cự. “Cô Hạ, biết tôi tại sao muốn kêu cô và Trần Dật Thần ly hôn không?” Tần Cung Diễm cười hỏi. “Tại sao?” Hạ Nhược Y ngữ khí lạnh lùng, mặc kệ mục đích của Tần Cung Diễm là gì, lúc này cô ta cũng không thể làm loạn trận thế. “Bởi vì cô là điểm yếu của Trần Dật Thần.” Tần Cung Diễm sâu xa liếc nhìn Hạ Nhược Y: “Trần Bá Dung lần này chưa có động thủ với Trần Dật Thần, một phần nguyên nhân là kiêng kỵ Trần Ứng Long, nhưng còn có một phần nguyên nhân là vì cô.” “Vì tôi?” Hạ Nhược Y mày liễu nhíu lại, có hơi không hiểu. “Đúng, là vì cô.” “Trần Bá Dung biết rất rõ quan hệ giữa cô và Trần Dật Thần, lấy được cô, coi như bắt được Trần Dật Thần, cho nên chỉ cần cô ở Thương Châu, ông ta bất cứ lúc này tìm Trần Dật Thần trả thù cũng được.” Tần Cung Diễm mặt mày ý vị sâu xa. Gương mặt xinh đẹp của Hạ Nhược Y hơi biến sắc, lời này của Tần Cung Diễm quả thật có vài phần đạo lý. Cô là vảy ngược của Trần Dật Thần, là thiết giáp cứng rắn nhất trên người Trần Dật Thần, nhưng đồng thời, cô cũng là điểm yếu của Trần Dật Thần. Trần Bá Dung chỉ cần khống chế được cô thì sẽ có hàng ngàn cách để đối phó Trần Dật Thần. “Nhưng điều này có liên quan gì đến chuyện tôi và Trần Dật Thần ly hôn? Tôi và Trần Dật Thần ly hôn rồi, Trần Bá Dung lẽ nào sẽ không thông qua tôi mà ra tay với Trần Dật Thần?” Hạ Nhược Y hỏi ngược lại, loại người như Trần Bá Dung này, tất nhiên sẽ không bị trò đơn giản mà che mắt, cho dù cô thật sự ly hôn với Trần Dật Thần, Trần Bá Dung cũng sẽ tiếp tục tìm cơ hội ở trên người cô. “Chỉ dựa vào chuyện cô và Trần Dật Thần ly hôn, ông ta quả thật vẫn sẽ thông qua cô mà ra tay với Trần Dật Thần.” “Nhưng sau khi cô ly hôn với Trần Dật Thần, cô trở thành người của tôi thì ông ta sẽ không nghĩ tới việc thông qua cô mà ra tay với Trần Dật Thần.” Tần Cung Diễm nhàn nhạt nói. “Trở thành người của bà?”
“Đúng, trở thành người của tôi, tôi sẽ đem sự nghiệp của tôi ở Trung Hải giao tất cho cô quản lý.” Tần Cung Diễm nói. “Bà tại sao muốn làm như thế? Tôi muốn biết, lý do làm như thế là gì?” Sau khi hít sâu một hơi, Hạ Nhược Y bình tĩnh hỏi. Ý của Tần Cung Diễm rất rõ ràng, bà ta muốn đứng về phía Trần Dật Thần, giúp Trần Dật Thần chống lại Trần Bá Dung. Nhưng Hạ Nhược Y thật sự không hiểu, Tần Cung Diễm tại sao lại làm như thế? Trần Dật Thần là con trai của tình địch của bà ta, lúc này, bà ta không đẩy Trần Dật Thần một cái thì đã rất không tệ rồi, huống chi là giúp Trần Dật Thần. “Lý do tôi làm như thế, cô ngày sau sẽ biết.” Tần Cung Diễm nhàn nhạt mỉm cười: “Bây giờ cô chỉ cần nói với tôi, sự lựa chọn của cô.” “Sự lựa chọn của tôi…” Hạ Nhược Y có hơi chần chừ, nếu như có thể, cô không muốn ly hôn với Trần Dật Thần, nhưng sự tình bây giờ đã bày ra trước mắt, ở trước mặt kẻ địch lớn như Trần Bá Dung, Trần Dật Thần đã khó cất bước, cô nếu như không sớm lựa chọn, rất có khả năng sẽ trở thành một cọng cỏ cuối cùng ép chết Trần Dật Thần. “Chỉ có một con đường ly hôn này sao?” Hạ Nhược Y không nhịn được hỏi. “Chỉ có một con đường này.” Tần Cung Diễm có hơi lãnh khốc. “Nguyên lão của nhà họ Trần tuyệt đối sẽ không cho phép tôi xen vào chuyện giữa Trần Dật Thần và Trần Bá Dung.” “Duy chỉ có cách cô ly hôn với Trần Dật Thần, cô trở thành người tự do, tôi mới có thể thông qua cô, âm thầm chen vào tranh đấu giữa Trần Dật Thần và Trần Bá Dung.” “Lúc đó, cho dù tôi giúp cô, nguyên lão của nhà họ Trần cũng sẽ không nói gì.” Hạ Nhược Y khẽ gật đầu, ý tứ của Tần Cung Diễm rất rõ ràng, cô ly hôn với Trần Dật Thần, nói trắng ra chính là cho Trần Bá Dung và Tần Cung Diễm một bệ đỡ, cho các nguyên lão của nhà họ Trần một lời giải thích. Trần Bá Dung không phải không biết, người đứng đằng sau cô là Tần Cung Diễm, nhưng cho dù biết, ông ta cũng không làm gì được Tần Cung Diễm, bởi vì cách làm của Tần Cung Diễm, không có đi ngược với quy tắc của nhà họ Trần. “Được, tôi ly hôn.” Sau khi hít một hơi thật sâu, Hạ Nhược Y bình tĩnh mở miệng. Sự việc đã đến nước này, đây là chuyện duy nhất cô có thể làm, tuy Tần Cung Diễm có thể không có ý tốt với Trần Dật Thần, nhưng ít nhất lúc này, Tần Cung Diễm vẫn đứng về phía Trần Dật Thần. Tần Cung Diễm khẽ gật đầu, dường như không bất ngờ trước quyết định mà Hạ Nhược Y đã đưa ra. “Ba ngày sau đến Trung Hải, Trung Hải là địa bàn của tôi, ở trên địa bàn của tôi, không có ai có thể làm tổn hại đến cô.” Trong lời nói của Tần Cung Diễm, có một cỗ bá khí khó che giấu. Sau khi nói xong, Tần Cung Diễm dẫn bà lão mặc đồ đen rời khỏi bệnh viện. Để lại một mình Hạ Nhược Y, có hơi thất thần ngồi trên giường bệnh… Lúc này, Trần Dật Thần đã chạy đến Kim Chi Đường. Cố Minh Sâm và bốn anh em Trần Thị, đã đợi ở Kim Chi Đường từ sớm. Thấy Trần Dật Thần đến, Cố Minh Sâm lấy ra các loại dược liệu quý giá đã chuẩn bị đủ, Trần Trạch Văn sau đó lấy ra hai viên Băng Đế Liên. “Lão tam Hoàng bây giờ như thế nào rồi?” Trần Dật Thần hỏi, nếu như hỏa độc của Lão tam Hoàng phải giải gấp, anh định để Trần Trạch Văn mang Băng Đế Liên qua đó trước, nếu như không vội, anh định đích thân đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]