“Được rồi, mẹ, mẹ ra ngoài trước đi. Con với Trần Dật Thần nói chuyện riêng, đợi hỏi rõ ràng rồi, con sẽ nói cho mẹ.” Hạ Nhược Y nhíu mày, có hơi bất lực nói, sự tham sống sợ chết của Lâm Như Tuệ, sớm đã khắc vào trong xương tủy rồi, chỉ cần liên quan đến tính mạng của mình, đều là chuyện lớn.
“Được, vậy mẹ ra ngoài trước, con hỏi đi.” Lâm Như Tuệ dặn dò Hạ Nhược Y một phen, bà ta cũng rõ ràng, bản thân ở đây tiếp tục làm loạn nữa, Trần Dật Thần căn bản cái gì cũng sẽ không nói.
Ngược lại Hạ Nhược Y có khả năng có thể từ trong miệng Trần Dật Thần hỏi ra được điều gì đó.
Lâm Như Tuệ sau khi rời khỏi phòng bệnh, Hạ Nhược Y bỗng mở miệng: “Là người của nhà họ Trần sao?”
“Ừm, là con gái của bác hai anh.”
“Cô ta tại sao… muốn tìm anh gây phiền phức?” Hạ Nhược Y không nhịn được mà hỏi, Trần Dật Thần là người thừa kế của nhà họ Trần, theo lý mà nói, địa vị của anh ở nhà họ Trần nên đứng hàng đầu, chắc không kém Hạ Lạc ở nhà họ Hạ.”
Nhưng nhìn bộ dạng của Trần Anh Nhu, căn bản không có để Trần Dật Thần vào trong mắt.
“Bởi vì anh là con riêng…” Trần Dật Thần thở dài, không có che giấu, nói ra hết mọi chuyện.
Đối với ân oán cụ thể giữa mẹ Tô An Hạ và ba Trần Hạo Thiên, anh không phải quá rõ ràng.
Có điều mọi người của nhà họ Trần lại liên tục nói đến những điều này.
Trần Hạo Thiên khi còn trẻ từng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-re-quy/1597813/chuong-290.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.