Lâm Như Tuệ trong nháy mắt nghẹn ngào, giống như bị người ta đột nhiên bóp lấy cuống họng, một bụng chửi thô tục đã chuẩn bị đều phải nuốt xuống bụng.
“Cô là ai? Đạp cửa nhà tôi làm gì?” Lâm Như Tuệ nén giận hỏi, sở dĩ bà ta phải nén giận là bởi vì bà ta đã nhìn ra mấy người trước mắt kia không đơn giản.
Cô gái cao gầy đi đầu mặc một thân hàng hiệu, giá cả không dưới mấy trăm triệu.
Ông lão mặc áo trắng đi theo phía sau cô ta mặc dù giờ phút này đang híp mắt, nhưng rõ ràng cũng không dễ chọc.
Còn có ba người vệ sĩ mặc đồ tây màu đen, vẻ mặt nghiêm nghị kia cũng khiến cho Lâm Như Tuệ hoàn toàn không dám nổi giận.
“Bà không có tư cách biết tên của tôi.” Vẻ mặt của cô gái cao gầy đầy ngạo nghễ, dường như để Lâm Như Tuệ biết tên của mình là một sự sỉ nhục vậy.
Trong mắt Lâm Như Tuệ xẹt qua một tia xấu hổ, con chó cái này cũng quá ra vẻ rồi.
“Đứa con hoang kia đâu?” Cô gái cao gầy nhìn lướt qua phòng khách, không phát hiện thấy bóng dáng Trần Dật Thần đâu.
“Cô nói ai là con hoang cơ? Người nhà chúng tôi đều có tên, không có ai là con hoang.” Lâm Như Tuệ dựng lông mày lên, có chút không chịu nổi, cô gái cao gầy này vừa đến đã phá hỏng cánh cửa vừa mới sửa xong của nhà mình, giờ lại còn há miệng ngậm miệng là con hoang, nghĩ bà ta dễ bắt nạt à?
Cô gái cao gầy cau mày lại: “Bà dám mạnh miệng?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-re-quy/1597807/chuong-284.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.