“Chắc là người tập võ.”
Trần Dật Thần cau mày nói, mặc dù đạn súng săn bắn ra chậm hơn so với súng ngắn, nhưng dù chậm, thì nó cũng là đạn, người bình thường căn bản không thể tránh được, đối thương ít ra cũng là minh kình sơ kỳ.
“Võ sĩ? Không phải Thương Châu chẳng có bao nhiêu võ sĩ sao? Bọn họ chui từ đâu ra chứ, hơn nữa võ sĩ đều là những người có thân phận địa vị, làm sao lại làm mấy chuyện cướp kim khố này chứ?” Hàn Long nghi vấn.
Tuy tiền trong kim khố của ông ta không ít, nhưng cũng tuyệt đối không nhiều, căng lắm cũng là bảy tám trăm tỷ, số tiền này, với người bình thường mà nói, có thể là một tài khoản khổng lồ, nhưng đối với võ sĩ mà nói, thì chẳng đáng là bao.
Bất kỳ võ sĩ nào, chỉ cần muốn có, người đó có thể phục vụ cho một gia tộc nào đó, là có thể nhận được số tiền này.
“Bọn họ rất có thể là bọn tội phạm ngoại cảnh mà Diệp Hải Đường nói.” Trần Dật Thần nói, cũng chỉ giải thích như vậy mới có thể nói thông được, bọn tội phạm ngoại cảnh mới đến Thương Châu, tiền của chính phủ bọn chúng đương nhiên không dám cướp, bởi vì làm thế sẽ kinh động đến hiệp hội võ thuật.
Chỉ có thể dùng đen ăn đen, cướp số tiền lai lịch bất minh của đại ca xã hội đen Hàn Long.
Hàn Long cũng chỉ có thể bấm bụng chịu đựng.
“Cậu Trần, thế bây giờ phải làm sao?” Hàn Long hỏi, đối mặt với võ sĩ, cũng chỉ có võ sĩ như Trần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-re-quy/1597782/chuong-259.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.