Trần Dật Thần nhíu mày lại: “Cô đã hứa với tôi là sẽ bảo vệ cho Nhược Y.”
“Đúng, tôi từng hứa với anh, nhưng dường như tôi có nói là sau khi anh rời khỏi Thương Châu, lúc Hạ Nhược Y gặp phải nguy hiểm không thể chống lại, tôi mới cứu cô ta một lần.”
“Hơn nữa, chỉ có một lần thôi. Sau một lần, Hạ Nhược Y sống hay chết đều không liên quan gì đến tôi.”
Lời Diệp Hải Đường nói hơi lạnh lùng, tàn khốc, nhưng Trần Dật Thần lại không thể phản bác. Bởi vì trước đây anh thật sự đã nói như vậy với Diệp Hải Đường.
“Cảm ơn tin tức của cô.”
Trần Dật Thần mỉm cười và lập tức đứng dậy rời đi.
Để lại Diệp Hải Đường ở đó với vẻ mặt đầy phức tạp.
Trần Dật Thần gần như mới chân trước ra khỏi quán bar, chân sau Hạ Kiều Hân đã ra ngoài theo.
“Trần Dật Thần, anh làm gì ở đây thế?” Hạ Kiều Hân biết rõ còn cố hỏi.
“Có liên quan đến cô sao?” Trần Dật Thần lạnh lùng liếc nhìn Hạ Kiều Hân.
“Giọng điệu anh hung hăng như vậy làm gì?” Hạ Kiều Hân hơi bất mãn. Sau đó cô ta cười nghiền ngẫm nói: “Không có liên quan gì tới tôi, nhưng có thể có liên quan tới con đê tiện Hạ Nhược Y kia.”
Giọng Trần Dật Thần trầm xuống: “Cô nói vậy là có ý gì?”
“Tôi chẳng có ý gì cả. Nhưng vừa rồi lúc tôi ở trong quán bar, không cẩn thận nhìn thấy một đôi nam nữ chó đang uống rượu với nhau. Gã đàn ông trong đôi nam nữ chó này còn hơi giống với người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-re-quy/1597780/chuong-257.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.