“Nhiều… nhiều quá, tôi không thể nhận.” Nhiếp Viễn vội vàng xua tay, nói chuyện cũng đã hơi không lưu loát rồi.
Ông ta đòi sính lễ, nhưng ông ta vốn không muốn đòi nhiều như vậy.
Ba mươi tỷ, cũng chỉ là muốn dọa Chu Quảng Quyền, để Chu Quảng Quyền biết khó mà lui thôi.
Nhưng Trần Dật Thần vừa nói chuyện, lập tức đã là một trăm năm mươi tỷ.
Nhiều thế này ông ta nào dám nhận chứ?
Ông ta tham tiền, nhưng không tham đến mức một trăm năm mươi tỷ cũng dám nhận.
“So với hạnh phúc của Quảng Quyền, không nhiều.” Trần Dật Thần cười nhạt.
“Trở về tôi sẽ cho người chuyển tiền cho ông.” Sau khi nói xong, Trần Dật Thần rời đi không quay đầu lại.
Nhiếp Viễn ngẩn ra tại chỗ, nhìn ánh mắt hâm mộ đến cùng cực của rất nhiều khách khứa trong phòng khách, chân tay luống cuống không biết làm sao.
“Anh cầm tấm thẻ này đi, coi như tôi cho anh vay một nghìn năm trăm tỷ này.”
Sau khi ra khỏi thang máy, Trần Dật Thần đưa thẻ vào trong tay Chu Quảng Quyền, với anh mà nói, một nghìn năm trăm tỷ có cũng được mà không có cũng không sao, nhưng một nghìn năm trăm tỷ ở trong tay Chu Quảng Quyền, anh ta lại có thể làm rất nhiều chuyện.
“Được, coi như tôi vay anh một nghìn năm trăm tỷ này, chờ mai sau tôi kiếm được tiền, trả anh gấp đôi.”
Chu Quảng Quyền cũng không khách khí với Trần Dật Thần nữa, nhận lấy thẻ, sắc mặt ghê tởm của mọi người hôm nay coi như đã cho anh ta hiểu rõ, trong xã hội này tiền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-re-quy/1597774/chuong-251.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.