“Nếu như dì Lâm hài lòng, vậy chúng ta đến phòng kinh doanh làm thủ tục đi, gấy chứng nhận quyền sở hữu tôi đã chuẩn bị xong rồi.” Chương Hồng mỉm cười nói.
“Được được được, đi làm thủ tục.” Lâm Như Tuệ khuôn mặt đỏ tía gật đầu, trong lòng nghĩ lần này bà ta có thể nhặt được món lợi lớn rồi.
“Mẹ, căn nhà này không thể mua.”
Lúc này, một giọng nói vang lên không đúng lúc.
Sắc mặt Lâm Như Tuệ chợt lạnh đi: “Tại sao không thể mua?”
“Căn nhà này có vấn đề.” Trần Dật Thần lạnh nhạt nói.
“Có vấn đề? Có vấn đề gì chứ?”
Lâm Như Tuệ cau mày lại, có không vui nhìn Trần Dật Thần: “Trần Dật Thần, căn nhà tôi và ba cậu đã xem qua rồi, rõ ràng rất tốt, có thể có vấn đề gì chứ? Cậu là một người giao hàng, không biết gì thì đừng nói bừa.”
“Căn nhà này đã tu sửa qua.” Trần Dật Thần cau mày nói.
“Không thể nào!”
Gần như ngay khi Trần Dật Thần nói xong, Chương Hồng đã lên tiếng phản bác, ngữ khí không vui: “Anh Trần Dật Thần, cơm có thể ăn bừa, nhưng lời thì không thể nói bậy, tòa nhà này là tòa nhà mới nhất mà chúng tôi xây dựng, thời gian xây ngay cả nửa năm cũng chưa đến, đây là lần đầu tiên các vị đến xem căn nhà này.
“Anh chắc chắn?” Trần Dật Thần nhướng mày.
“Chắc chắn!”
Loading...
Khẩu khí của Chương Hồng có phần lạnh lùng nghiêm nghị: “Anh Trần Dật Thần, nếu anh không muốn mua, thì cứ nói thẳng, hà tất phải bẻ lái bôi nhọ Núi Ngọc Tuyền của chúng tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-re-quy/1597762/chuong-239.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.