“Được, cháu đồng ý!” Chu Quảng Quyền nghiến răng nói.
“Giai Nhan” Ánh mắt Chu Phùng Xuân di chuyển tới Chu Giai Nhan.
“Ông nội, cháu đây.” Như là biết Chu Phùng Xuân muốn làm gì, Chu Giai Nhan bình tĩnh đứng dậy.
“Cháu hiểu chuyện thì gả qua đó đi, đến nhà Tôn gia…”
“Cháu không đồng ý!” Chu Phùng Xuân còn chưa kịp nói xong, đã bị Chu Quảng Quyền sốt ruột ngắt lời: “Ông nội, cháu không đồng ý gả Gia Nhan cho Tôn Thuyên!
“Ông nội, ai gây chuyện thì người đó chịu. Là cháu đã đắc tội với nhà họ Tôn và nhà họ Đặng, không liên quan gì đến Giai Nhan, ông dựa vào gì mà lại lại quyết định số phận của Giai Nhan?”
“Cái tên Tôn Thuyên không bằng cả lợn chó kia, bên ngoài nuôi bảy tám phụ nữ, Giai Nhan sau khi gả qua đó, căn bản sẽ không bao giờ có thể hạnh phúc…”
“Hạnh phúc? Chu Quảng Quyền, cậu còn mặt mũi nói đến hạnh phúc, em gái cậu hạnh phúc, vậy cả nhà chúng ta phải làm sao? Đi uống gió tây bắc hả?”
“Dì hai nói đúng, tai vạ này là do cậu mà ra, đáng lí nên là gia đình các người gánh lấy. Hơn nữa, sớm muộn gì Giai Nhan cũng phải gả đi, gả sớm hay muộn có gì khác nhau chứ!”
“Đúng đấy, sớm muộn gì cũng phải kết hôn, chi bằng ngày mai gả đi, làm cho Tôn Thuyên vui lòng, để Tôn Thuyên buông tha cho nhà họ Chu của chúng ta một con đường sống.”
Người thân trong nhà họ Chu bàn tán xôn xao, mong muốn đưa Chu Giai Nhan về nhà họ Tôn ngay lập tức.
“Các
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-re-quy/1597747/chuong-224.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.