“Nhóc con, nếu như mày biết điều thì mau cút đi cho ông đây, nói thật cho mày biết, đêm nay ông đây chắc chắn muốn người phụ nữ này rồi, cho dù ở ngay trước mặt thằng chồng vô dụng của cô ta, ông đây cũng nói câu này!” Vẻ mặt Diệp Minh Mân lạnh lùng âm hiểm nhìn A Hào, ý tứ uy hiếp rất rõ ràng.
Nếu A Hào biết điều, vậy thì tốt, còn nếu không biết điều, vậy mười vệ sĩ bên ngoài của anh ta cũng không phải chỉ ăn chay!
“Rầm!”
Đúng lúc này, từ cửa truyền đến tiếng vang rất lớn.
Diệp Minh Mân và Khang Hải Ba đều giật mình nhìn về phía cửa, lại thấy cửa gỗ vừa rồi vẫn đang đóng chặt bị người ta dùng một cước đá văng, một thanh niên mặt không cảm xúc bình tĩnh bước đến.
Mẹ nó đây là ai?
“Ai bảo mày đi vào?!” Diệp Minh Mân sầm mặt quát lớn, anh ta cũng không nhận ra Trần Dật Thần, còn tưởng Trần Dật Thần là khách trong sơn trang, cố ý đến gây chuyện.
Trần Dật Thần không để ý đến Diệp Minh Mân, mà đi đến bên cạnh Hạ Nhược Y, nhẹ nhàng lấy ly rượu trong tay Hạ Nhược Y xuống, dịu dàng nói: “Đừng uống nữa.”
“Hu hu, chồng à, xin lỗi, em thật vô dụng.” Thấy người đến là Trần Dật Thần, trong đôi mắt mơ màng của Hạ Nhược Y lập tức lộ ra một tầng sương mỏng, cũng không thể kiềm chế tâm trạng được nữa, ông lấy eo Trần Dật Thần, khóc lên nức nở.
Trần Dật Thần thở dài: “Bé ngốc, nói xin lỗi gì với anh chứ, em đã làm rất tốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-re-quy/1597715/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.