Chương trước
Chương sau
Hai người cô một lời, tôi một câu, Lâm Như Tuệ bị tức nổ phổi!
“Đồ tiện nhân, cô mắng ai bệnh tâm thần vậy!” Lâm Như Tuệ không nén được giận, hùng hùng hổ hổ định đi lên đi túm cổ áo của Vương Hiểu Hồng, cô gái trang điểm đậm nhìn cũng có chút bối cảnh nên bà ta không dám chọc vào, nhưng một cô nhân viên bán biệt thự lại dám mắng bà ta, quả thực là muốn chết mà!
“Bốp”
Một cái tát giòn giã vang lên, Lâm Như Tuệ còn chưa làm gì được Vương Hiểu Hồng thì đã bị Vương Hiểu Hồng tát cho một cái đau điếng, vết bàn tay trêm má phải trong nháy mắt sưng đỏ!
Đương nhiên, Vương Hiểu Hồng cũng không phải người hiền lành!
Một tát này cũng làm cho Lâm Như Tuệ bình tĩnh trở lại, mặc dù ánh mắt của bà ta vẫn oán độc như cũ nhưng cũng không dám làm ra hành động gì nữa, chỉ oán hận nhìn Vương Hiểu Hồng đe dọa nói: “Cô dám đánh tôi?! Cô xong đời rồi! Cô đừng mong có thể tiếp tục làm việc ở đây nữa!”
“Làm sao? Bà già, bà định bảo con gái của bà đuổi việc tôi á?” Vương Hiểu Hồng cười lạnh, cũng không đem mấy lời nói ngoan độc kia của Lâm Như Tuệ để ở trong lòng, dưới cái nhìn của cô ta, Lâm Như Tuệ chỉ là một bà già nhà quê không có bối cảnh gì, nếu thật sự có bối cảnh thì đã không chạy đến chỗ này để hỏi chuyện cô ta rồi?
“Đuổi cô? Đuổi cô còn là nhẹ đấy!” Lâm Như Tuệ dùng giọng the thé nói, chờ bà ta tìm được người giàu có đứng sau Hạ Nhược Y, bà ta muốn để người kia xé nát miệng Vương Hiểu Hồng ra! Còn đánh gãy chân Vương Hiểu Hồng nữa!
“Được! Tôi chờ bà đấy! Chờ bà đuổi tôi đi!” Vương Hiểu Hồng liên tục cười lạnh, nếu Lâm Như Tuệ có bối cảnh gì thì lợn mẹ cũng biết trèo cây rồi!
Sau khi chửi rủa một hồi xong, Lâm Như Tuệ quay đầu định đi, nhưng đúng lúc này, điện thoại di động của bà ta lại vang lên.
Hạ Nhược Y!
Nhìn thấy tên người gọi, vẻ mặt Lâm Như Tuệ lập tức hưng phấn lên!
“Con gái, con đang ở đâu vậy?” Sau khi ấn nút nghe, Lâm Như Tuệ không kịp chờ đợi hỏi.
“Con… Ở bên ngoài.” Hạ Nhược Y nói, sau khi bị Vương Vân Na đập nát điện thoại, cô đi đến cửa hàng bán điện thoại mua một chiếc điện thoại khác, lắp lại sim của mình.
“Con làm gì ở bên ngoài? Vì sao lại không đợi ở khu biệt thự?” Lâm Như Tuệ cố ý nói to lên, nhất là ba chữ khu biệt thự, giống như hận là không thể khiến cho tất cả mọi người cũng nghe được.
“Mẹ, sao mẹ biết con ở khu biệt thự?” Hạ Nhược Y cau chân mày lại, cô hoàn toàn không định nói cho Lâm Như Tuệ chuyện Trần Dật Thần mua biệt thự ở đỉnh Núi Ngọc Tuyền, cô biết rất rõ lòng tham của Lâm Như Tuệ là không đáy.
Nếu mẹ cô biết Trần Dật Thần mua biệt thự ở đỉnh núi, chắc chắn sẽ nghĩ cách chiếm lấy.
“Dì Vương của con nói cho mẹ biết, con gái, con nói thật cho mẹ biết đi, bạn trai của con là ai?” Lâm Như Tuệ hỏi, đương nhiên bà ta không thể ngốc đến mức trực tiếp hỏi Hạ Nhược Y đang cặp kè với ai, hơn nữa dùng từ bạn trai này nghe uyển chuyển hơn.
“Bạn trai?” Sau khi Hạ Nhược Y nghe xong, không hiểu ra sao, lập tức khó hiểu nói: “Mẹ, mẹ nói bừa cái gì đấy? Bạn trai ở đâu ra, bây giờ con là vợ của Trần Dật Thần rồi mà…”
Còn chưa nói hết lời đã bị Lâm Như Tuệ hạ giọng đánh gãy: “Nhược Y, con dấu diếm người khác cũng không sao nhưng sao ngay cả mẹ mà con cũng muốn giấu diếm?”
Hạ Nhược Y càng thêm khó hiểu, hỏi: “Mẹ, con giấu diếm mẹ cái gì chứ?”
“Chuyện con bị bao nuôi đó, dì Vương con đã nói cho mẹ biết hết rồi!” Lâm Như Tuệ thấp giọng nói.
“Bao nuôi?!” Hạ Nhược Y vô cùng tức giận, cô bị người ta bao nuôi từ lúc nào vậy?
Sao Vương Mai lại nói xấu cô như vậy chứ?
“Mẹ, con không bị người ta bao nuôi!” Hạ Nhược Y tức giận nói.
Lâm Như Tuệ nhếch miệng, nói: “Không được người ta bao nuôi thì sao con lại ở cả đêm trong khu biệt thự trên núi chứ, con đừng nói với mẹ là con mua biệt thự ở đó nhé.”
“Không phải con mua, nhưng con cũng không bị người ta bao nuôi!” Hạ Nhược Y không biết nên nói cái gì cho phải, cô không thể nói cho Lâm Như Tuệ biết chuyện Trần Dật Thần mua biệt thự ở đỉnh núi, nhưng cô cũng không thể thừa nhận được người ta bao nuôi.
“Con gái, không nói tới chuyện ai mua biệt thự nữa, bây giờ mẹ đang ở khu vực bán biệt thự trên Núi Ngọc Tuyền, có một con tiện nhân ở đây dám đánh mẹ, con mau gọi bạn trai con tới đây đi.” Lâm Như Tuệ quay đầu nhìn Vương Hiểu Hồng và bà Lâm một cái, chờ bạn trai của Hạ Nhược Y đến đây, hai người này cũng đừng hòng chạy thoát, tất cả đều phải quỳ xuống nói xin lỗi bà ta mới xong!
“Mẹ, mẹ đến đó làm cái gì?” Hạ Nhược Y tức giận tới mức dậm chân, nếu cô đoán không nhầm thì Lâm Như Tuệ chủ động đến đó để gây chuyện rồi.
“Mẹ tới tìm con mà.” Lâm Như Tuệ thản nhiên nói.
“Được, mẹ đợi con, bây giờ con tới đó ngay đây.” Hạ Nhược Y hít sâu một hơi, dù nói thế nào thì Lâm Như Tuệ cũng là mẹ của cô, cô không thể nào thật sự bỏ mặc Lâm Như Tuệ được.
Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn của Hạ Nhược Y, vẻ mặt Lâm Như Tuệ lập tức trở nên vui mừng, nhưng vẫn không quên dặn dò: “Nhớ kỹ là gọi cả bạn trai con tới đấy.”
Hạ Nhược Y cúp điện thoại, trực tiếp gọi một chiếc taxi.
Bạn trai? Bạn trai duy nhất của cô chính là Trần Dật Thần.
Nhưng chuyện này cô cũng không thể nào nhờ Trần Dật Thần xử lý được, chưa nói đến bây giờ cô và Trần Dật Thần đang ở riêng, cho dù ở chung cô cũng sẽ không đi tìm Trần Dật Thần.
Bởi vì thái độ của Lâm Như Tuệ đối với Trần Dật Thần như vậy, bảo Trần Dật Thần đi chính là đang gây phiền phức cho Trần Dật Thần.
“Hừ, đồ tiện tì, đã nghe rõ chưa? Con gái tôi và bạn trai của nó sắp tới đây rồi, nếu cô thức thời thì mau mau quỳ xuống dập đầu nhận sai với bà đây đi, nếu tâm tình của bà đây tốt thì biết đâu sẽ tha cho cô một mạng đấy.” Lâm Như Tuệ nhìn thoáng qua Vương Hiểu Hồng, lại khôi phục vẻ mặt vênh váo tự đắc trước đó.
“Ngu xuẩn!” Vương Hiểu Hồng cười lạnh, Lâm Như Tuệ ngu ngốc này vẫn còn chưa từ bỏ ý định, muốn đe dọa cô ta sao, Vương Hiểu Hồng cô lại dễ bị người khác đe dọa như như vậy sao.
“Đầu năm nay thật sự là chó mèo hoang cũng dám giả thành sói già.” Bà Lâm cũng bĩu môi khinh thường nói, vừa rồi lúc Lâm Như Tuệ đi gọi điện thoại, câu con gái đang ở khu biệt thự kia tất nhiên cô ta cũng nghe được.
Nhưng Lâm Như Tuệ ngu ngốc này, giả vờ cũng không biết giả vờ cho giống, vậy mà dám nói con gái mình ở tại khu biệt thự.
Khu biệt thự, đó là chỗ nào chứ?
Là nơi hội tụ của những người vô cùng cao quý của thành phố Thương Châu này!
Là sân sau của các gia tộc quyền quý!
Lâm Như Tuệ trông nhà quê như vậy, ăn nói thì khó nghe, bà ta có làm giúp việc ở khu biệt thự cũng không có tư cách nữa là, sao có thể có quan hệ với chủ nhân của biệt thự nào đó được.
“Mụ già kia, cô mắng ai là chó méo đấy?” Lâm Như Tuệ hơi không vui.
“Có tin chờ bạn trai của con gái tôi tới, tôi bảo cậu ta đánh vào cái miệng thối của cô không!” Lúc này Lâm Như Tuệ đúng là đắc ý quên mình, có lẽ vừa rồi bà ta còn kiêng kị bối cảnh của bà Lâm, nhưng bây giờ, bà ta đã không quan tâm tới cái gì nữa, bối cảnh của bà Lâm này có lớn cùng không thể vượt qua tên nhà giàu của con gái bà ta?
Chờ con gái bà ta đưa người kia đến, bà Lâm này cũng phải quỳ xuống trước bà ta thôi!
“Quản miệng của bà đi?!” Sắc mặt bà Lâm lập tức âm trầm đến đáng sợ, cô ta cũng khinh Lâm Như Tuệ nhà quê không có kiến thức, nhưng bây giờ, Lâm Như Tuệ lại dám cưỡi lên trên đầu cô ta, mắng cô ta là mụ già còn chưa tính, mấy lời mắng chửi cô ta như vậy cũng dám nói ra.
“Sao? Cô không tin à?” Lâm Như Tuệ cười nhạo một tiếng, “Cho dù cô có tin hay không thì lát nữa bạn trai của con gái tôi đến cũng sẽ đánh nát miệng cô ra.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.