Hàn Long dẫn đầu bước ra thang máy, Cố Minh Sâm và Trương Sơn Quan theo sát phía sau.
Lúc vừa ra khỏi thang máy, Hàn Long vẫn cùng Cố Minh Sâm vừa nói vừa cười, nhưng đang nói chuyện, phát hiện giọng của Cố Minh Sâm đột nhiên ngừng lại.
Theo tầm nhìn của Cố Minh Sâm, Hàn Long nhất thời thấy được cảnh tượng sau lưng làm mình lạnh cả người.
Cánh tay đắc lực của ông ta, Lưu Báo, giờ phút này lại quỳ xuống trước mặt cậu Trần!
Mặc dù thời tiết đã là cuối thu, nhưng trên trán Hàn Long chỉ trong nháy mắt vẫn nổi một lớp mồ hôi lạnh.
“Hàn gia!”
Chết hay không chứ, Lưu Báo lúc này mặt còn đầy hưng phấn gọi một tiếng.
Hàn Long đen mặt lại đi mấy bước tới trước mặt Lưu Báo.
“Hàn…”
Lưu Báo còn chưa mở miệng, Hàn Long đã một cước đá vào miệng của anh ta, vội đạp chữ gia vào lại trong miệng.
Lưu Báo bị đạp ngã xuống đất nhất thời bối rối.
Hàn gia… Tại sao muốn đạp mình?
Nhạc Linh sau lưng cũng không nghĩ ra, Lưu Báo không phải nói, anh ta là cánh tay đắc lực của Hàn gia sao? Thậm chí Hàn gia còn dự định, để cho anh ta sau này tới tiếp nhận à?
Nhưng bây giờ…
Nhạc Linh còn đang thắc mắc tại sao Hàn Long đạp Lưu Báo, nhưng một khắc sau, Hàn Long lại đi tới trước mặt Trần Dật Thần, khom lưng, cúi người, động tác làm liền một mạch!
“Cậu Trần! Thật xin lỗi, tôi tới trễ.” Mồ hôi lạnh trên trán Hàn Long càng ngày càng nhiều, ông ta bây giờ chỉ có thể cầu nguyện,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-re-quy/1597690/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.