Gần như từ nào khó nghe Hạ Lạc cũng đều chửi hết, cho nên hai ngày nay Nhạc Linh cảm thấy rất tò mò.
Trần Dật Thần rốt cuộc có chỗ nào không bình thường mà có thể bị Hạ Lạc chán ghét như vậy.
Cuối cùng thì hôm nay cũng nhìn thấy, tuy rằng Trần Dật Thần không xấu xa như Hạ Lạc nói, nhưng Nhạc Linh cũng không coi trọng.
“Chính là anh ta.”
Hạ Lạc lạnh lùng nói, bây giờ trong toàn bộ nhà họ Hạ, người anh ta ghét nhất không phải Hạ Nhược Y, mà là Trần Dật Thần!
Đặc biệt là sau khi biết Lâm Chí Cường là bạn học của Trần Dật Thần, anh ta càng hận Trần Dật Thần đến tận xương tủy.
Bởi nếu không có Trần Dật Thần bày mưu đặt kế, thì Lâm Chí Cường cũng sẽ không sỉ nhục anh ta và Hạ Đình Kiêu như vậy.
Thậm chí nếu như không có Trần Dật Thần, thì người phụ trách dự án núi Ngọc Tuyến bây giờ là Hạ Lạc, chứ không phải Hạ Nhược Y!
Cho nên khi thấy Trần Dật Thần, Hạ Lạc cảm thấy chán ghét chưa từng có, nhưng hiện tại trước mặt Nhạc Linh, anh ta cũng không thể tùy ý nổi giận.
Đương nhiên, trọng yếu nhất là anh ta đã nhìn thấy khả năng của Trần Dật Thần, anh ta cảm thấy nếu bản thân nổi điên thì sẽ bị Trần Dật Thần đánh nửa sống nửa chết.
“Linh Linh, nhớ rõ dáng vẻ của tên phế vật này, sau này khi nhìn thấy anh ta, em nên cố gắng tránh xa càng tốt, kẻo anh ta làm cho em buồn nôn.” Hạ Lạc hừ lạnh một tiếng, anh ta tuy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-re-quy/1597688/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.