Chương trước
Chương sau
Dương Thái biết rất rõ, từ xưa đến nay, gió chiều nào xoay chiều nấy thì sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp gì, anh không thể lấy lòng được cả hai bên, giữa nhà họ Đỗ và Trần Dật Thần, anh nhất định phải chọn một bên!
Về việc chọn nhà họ Đỗ hay Trần Dật Thần, lúc này anh còn có lựa chọn sao?
Từ khi anh dẫn Trần Dật Thần vào Quốc tế Cửu Long, anh đã không thể lựa chọn được nữa rồi!
Dương Thái nghiến răng, bước đến trước mặt Đỗ Thanh Định: “Thanh Định…”
“Anh Thái!”
“Bịch” một tiếng, Đỗ Thanh Định quỳ xuống trước mặt Dương Thái, nước mắt nước mũi giàn dụa: “Anh Thái, tha cho em.”
Dương Thái lắc đầu nói: “Thanh Định, cậu không nên không nghe lời tôi.”
Đỗ Thanh Định cười khổ, đương nhiên là cậu biết rõ hàm ý trong câu nói này của Dương Thái, thực chất ngày trước Dương Thái đã từng nhắc nhở cậu rất nhiều lần, Trần Dật Thần không hề đơn giản, nhưng cậu không chịu nghe.
“Anh Thái, anh có thể nói cho em biết thân phận thực sự của hắn không?” Đỗ Thanh Định khổ sở hỏi lại.
Dương Thái bất giác nhìn qua Trần Dật Thần, muốn thấy được sắc mặt của anh ấy, vì Trần Dật Thần đã từng nói, phải giữ bí mật tất cả mọi thứ liên quan đến anh ấy, vậy nên anh chỉ nói cho mấy người Đỗ Thanh Định biết một cách mơ hồ, Trần Dật Thần có liên quan đến nhà họ Trần ở Yến Kinh, nhưng còn những chuyện cụ thể liên quan đến Trần Dật Thần, anh không dám hé miệng nửa lời, đây cũng là lý do chính khiến xảy ra mâu thuẫn giữa Đỗ Thanh Định và Trần Dật Thần trong phòng hội nghị.
Trần Dật Thần mặt không biểu cảm, cũng không nhìn về phía Dương Thái.
Dương Thái nghiến răng, ghé môi đến sát bên tai Đỗ Thanh Định, dùng âm lượng chỉ hai người có thể nghe thấy: “Thiếu gia Trần là người thừa kế duy nhất của dòng họ Trần ở Yến Kinh, cánh tay của Bạch Quảng Nghĩa và Dương Thanh cũng là do thiếu gia Trần đánh gãy, bản Thần anh ấy cũng là một võ sư, hơn nữa còn rất có khả năng là một võ sư hóa kình!”
Đôi đồng tử của Đỗ Thanh Định đột ngột thu nhỏ lại!
Người thừa kế duy nhất của nhà họ Trần!
Còn là võ sư hóa kình!
“Hahaha!”
Đỗ Thanh Định đột nhiên cười lớn, như đang phát điên, Dương Thái nhìn chằm chằm vào Đỗ Thanh Định, chỉ cần Đỗ Thanh Định dám để lộ ra nửa câu về chuyện của Trần Dật Thần, anh sẽ phải ra tay, một phát giết chết Đỗ Thanh Định!
Nhưng Đỗ Thanh Định không làm vậy, Đỗ Thanh Định chỉ bình tĩnh nhìn Dương Thái, nói: “Anh Thái, giúp em khuyên bố mẹ em nhé.”
Dương Thái sắc mặt rối ren phức tạp nhưng cũng gật đầu, Đỗ Thanh Định không nói là khuyên gì, nhưng Dương Thái cũng biết rõ.
Khoảnh khắc ấy, Đỗ Thanh Định đạp mạnh lên phía trước một bước, cướp lấy khẩu súng săn đeo hông của người bảo vệ đứng bên cạnh, rồi nhắm thẳng vào đầu mình, “pằng”, tiếng súng vang lên rõ ràng, Đỗ Thanh Định đổ người xuống đất, đầu bị nổ tung như dưa hấu, phủ một mảng đỏ trắng lẫn lộn trên mặt đất.
“Á! Giết người!”
Tiếng la hét chói tai vang lên giữa đám đông, sau đó tháo chạy tán loạn như đám thú vật.
Trần Dật Thần cau mày, vẻ ngạc nhiên xuất hiện trong nháy mắt, loại người ham sống sợ chết như Đỗ Thanh Định mà lại tự sát, đúng là chuyện anh không ngờ tới.
“Anh!” Đỗ Tử Duyệt hét lên, ngay lập tức ngã sụp xuống đất.
Chu Thiếu Phong đứng bên cạnh cũng run như cầy sấy, bị dọa đến ngây cả người, Đỗ Thanh Định… chết như vậy sao?!
Tiếng súng kinh thiên động địa cũng kinh động đến Hạ Nhược Y, khiến cô dần dần tỉnh dậy.
“Trần Dật Thần…” Hạ Nhược Y lúc này có chút yếu ớt, mặc dù vừa nãy đã mất đi ý thức, nhưng cô vẫn biết rất rõ chuyện xảy ra ở trong sân.
“Nhược Y, sao rồi?” Nụ cười lại quay trở lại trên gương mặt Trần Dật Thần, vết thương do sói cắn không sâu, vừa rồi anh đã dùng kình khí để cầm máu cho Hạ Nhược Y, nên bây giờ Hạ Nhược Y không có vấn đề gì nghiêm trọng.
“Em ổn rồi.” Khuôn mặt xinh đẹp ở Hạ Nhược Y vẫn hơi tái nhợt, nhưng khóe miệng đã xuất hiện nụ cười, vừa rồi, cô những tưởng mình không thể gặp lại Trần Dật Thần được nữa, nhưng nào ngờ, vào khoảnh khắc cuối cùng, Trần Dật Thần lại từ trên trời rơi xuống cứu lấy cô.
“Trần Dật Thần, tha cho bọn họ đi.” Hạ Nhược Y nói, Đỗ Thanh Định đã vì cô mà chết, cô không muốn lại nhìn thấy Trần Dật Thần tạo thêm sát nghiệp vì cô, tiễn Đỗ Tử Duyệt và Chu Thiếu Phong theo gót Đỗ Thanh Định.
Trần Dật Thần nhíu mày, dĩ nhiên anh biết người mà Hạ Nhược Y nói đến là ai.
Chỉ là…
Trần Dật Thần thở dài, Hạ Nhược Y đúng là quá lương thiện. Đây là điểm anh thích nhất ở Hạ Nhược Y, nhưng đây cũng là điểm yếu chí mạng nhất của Hạ Nhược Y.
“Hahaha! Hạ Nhược Y! Đừng có giở trò mèo khóc chuột ở đây! Bà đây không cần cô cầu xin thương tình cho, cô chết cùng ta đi!” Đỗ Tử Duyệt điên cuồng cười lớn như một kẻ điên, vừa nói vừa nhấc khẩu súng ở cạnh xác của Đỗ Thanh Định, nhắm thẳng vào Hạ Nhược Y.
Nhưng súng còn chưa bóp cò, Đỗ Tử Duyệt đã bay ra ngoài như con diều đứt dây, người còn chưa chạm đất, “phụt” một tiếng, miệng đã phun ra ngụm máu lớn.
Dương Thái lạnh lùng ra tay, anh là võ sư minh kình thế hệ sau, đối với người bình thường như Đỗ Tử Duyệt, đương nhiên anh chẳng hề thấp thỏm chút nào, toàn lực ra một chiêu, sợ là lục phủ ngũ tạng của Đỗ Tử Duyệt đã bị đánh vỡ nát, không còn hi vọng sống sót.
Trần Dật Thần nhếch môi, không nói gì, nhưng trong lòng anh hiểu rõ, Dương Thái đang lấy lòng anh, bởi vì Hạ Nhược Y đã lên tiếng, nên anh không tiện ra tay với Đỗ Tử Duyệt, nhưng Dương Thái thì có thể.
Hạ Nhược Y ngây người nhìn Đỗ Tử Duyệt nằm trên mặt đất, nói không nên lời, dù là đã chết nhưng trên gương mặt Đỗ Tử Duyệt vẫn giữ vẻ dữ tợn, tại sao lại phải hận bản Thần mình đến vậy?
“Anh đưa em đến bệnh viện nhé.” Trần Dật Thần thở dài nói với cô, chuyện này chắc chắn sẽ lưu lại trong Hạ Nhược Y bóng đen tâm lý không hề nhỏ, về phải mời vài vị bác sĩ tâm lý đến hỗ trợ tâm lý cho Hạ Nhược Y.
“Vâng.” Hạ Nhược Y nhẹ nhàng gật đầu.
“Nhược Y, tôi đi cùng cô nhé.” Lúc này, Vương Hiểu Nha đột nhiên mỉa mai lên tiếng.
Trần Dật Thần lạnh lùng liếc qua Vương Hiểu Nha, Vương Hiểu Nha hậm hực cười, nói: “Thiếu gia Trần, giữa tôi và Nhược Y có thể có chút hiểu lầm…”
“Cút!”
Trần Dật Thần lạnh lùng quát một tiếng, hiểu nhầm? Tưởng anh là đồ ngu chắc!
Tuy là bị Trần Dật Thần đuổi đi ở chỗ đông người, nhưng Vương Hiểu Nha lúc này lại không dám tức giận chút nào, thân phận của Trần Dật Thần ở đẳng cấp nào chứ, đến cả Dương Thái cũng phải cung kính với Trần Dật Thần thì cô nào dám nói lại anh ta nửa lời.
Nhưng Vương Hiểu Nha lại hối hận vô cùng, cô ta là người tiếp xúc với Trần Dật Thần sớm nhất trong tất cả, nếu như lúc đó cô không đánh giá thấp anh ta mà dành cho Trần Dật Thần đầy đủ sự tôn trọng, thậm chí trở thành bạn của Trần Dật Thần, vậy thì thành tựu tương lai của cô… Vương Hiểu Nha không dám nghĩ nữa, dù sao thì đây cũng là người mà Từ Đông Lương không thể sánh nổi.
Nhưng đáng tiếc, video của cô đã chấm dứt tất cả rồi.
Bỏ Trần Dật Thần siêu cấp hào hoa sang một bên không thèm quyến rũ mà lại đi quyến rũ tên thất bại như Từ Đông Lương.
Đúng vậy, thất bại, sau khi nhìn thấy thái tử cao ngạo như Dương Thái lại gọi Trần Dật Thần là thiếu gia Trần, trong lòng Vương Hiểu Nha, người đàn ông tuấn kiệt với khối tài sản cả tỷ đồng là Từ Đông Lương ngay lập tức bị cô ta coi là kẻ thất bại.
Sau khi nhìn theo Trần Dật Thần ôm Hạ Nhược Y rời đi, Lý Tuyết nãy giờ trốn trong góc mới dám đi ra, vừa nãy tự mắt mình nhìn thấy Đỗ Thanh Định tự sát, Lý Tuyết sợ hãi đến mức mất hồn mất vía, liền trốn vào một góc trong sân, sợ nếu Trần Dật Thần nhìn thấy cũng sẽ ném cô ta vào hang sói.
Đến khi Trần Dật Thần đi, cô ta mới dám thở mạnh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.