“Cút!”
Đáp lại Chu Thiếu Phong là tiếng quát giận dữ của Trần Dật Thần.
Thấy Trần Dật Thần không hề có ý nể mặt mình, Chu Thiếu Phong cũng rất dứt khoát, rụt cổ lại lùi về sau, đẩy Đỗ Tử Duyệt tới trước mặt Trần Dật Thần lần nữa.
Đỗ Tử Duyệt nhất thời như mèo xù lông lên bắt đầu hét toáng lên: “Chu Thiếu Phong, anh đúng là tên vô dụng! Chẳng lẽ anh định trơ mắt đứng nhìn vợ mình bị đứa con hoang này đánh à?”
Chu Thiếu Phong ngoài mặt thì mỉm cười với cô, nhưng trong lòng lại cười khẩy, giờ cô mới nhớ tới ông đây là chồng cô à? Sao lúc cô dẫn mấy người đàn ông lỗ mãng kia về nhà làm loạn, cô không nói tôi là chồng cô đi?
“Bốp!”
Trần Dật Thần cười lạnh, tát thẳng vào mặt Đỗ Tử Duyệt, cô ta bay ngược ra ngoài, rồi đập vào tường dây thép.
Sau khi rơi xuống đất, nửa bên mặt cô ta đã sưng tấy rồi.
Như vậy là Trần Dật Thần đã nhẹ tay lắm rồi, bằng không nếu anh dùng hết sức để tát, chỉ sợ sẽ đánh vỡ đầu Đỗ Tử Duyệt ngay.
Mắt thấy Trần Dật Thần vẫn đi về phía mình với vẻ mặt thâm trầm như nước, cuối cùng Đỗ Tử Duyệt cũng sợ hãi, vội quỳ xuống đất bắt đầu cầu xin: “Anh à, anh đừng đánh tôi nữa, tôi sai rồi…”
“Giờ cô mới biết sai à?” Ánh mắt Trần Dật Thần lạnh lùng, nếu lúc nãy anh tới chậm một bước, chỉ sợ giờ Hạ Nhược Y đã vào bụng sói rồi, dù anh tới kịp lúc, thì cánh tay cô vẫn bị cắn một miếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-re-quy/1597656/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.