Bây giờ Chu Thiếu Phong cảm thấy rất may mắn khi năm đó đã lựa chọn Đỗ Tử Duyệt chứ không phải Hạ Nhược Y, Hạ Nhược Y không có cách nào cho anh ta thân phận và địa vị như ngày hôm nay.
“Mọi người dọn dẹp chút đi, tiếp theo anh Phong sẽ dẫn chúng ta đến khu săn thú, người thích săn thú có thể chuẩn bị trước, khu săn bắn ở đây là khu săn bắn lớn nhất ở Kim Lăng, có thể thấy được rất nhiều giống loài con mồi khác nhau, mấy loại con mồi có thể tìm thấy ở những khu săn bắn khác như chim ngói, thỏ rừng, gà phượng, dê đen, ở đây cũng có. Đương nhiên còn có một số con mồi mà mọi người không thể thấy được những khu săn bắn bình thường, chẳng hạn như sói đen, đồng lộc vân vân, ở đây cũng có luôn, hôm nay mọi người có thể mở rộng tầm mắt.” Từ Đông Lương hét to.
“Sói đen không phải là động vật được bảo vệ sao?” Có người vô cùng kinh ngạc, nếu săn bắn sói tuyết ngoài đời sẽ bị phạt tù.
“Chậc, anh cũng không nhìn coi đây là nơi nào.” Lý Tuyết khinh thường châm chọc: “Nói cho anh biết, chỉ cần anh có tiền, chỗ đó còn có thể đưa sư tử, hổ lớn đến cho anh, đương nhiên, anh có bản lĩnh xem sư tử và hổ làm con mồi hay không thì lại là chuyện khác.”
Chu Thiếu Phong cười nhạt không nói gì nhiều, trong khu săn thú đúng là có rất nhiều động vật được bảo hộ, thậm chí hổ lớn mà Lý Tuyết vừa mới nhắc đến, mấy năm trước cũng có,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-re-quy/1597650/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.