“Anh chắc chắn?” Trần Dật Thần thú vị cười một tiếng.
“Chắc chắn. Trần Dật Thần, nếu như anh là một người đàn ông thì cũng đừng có lề mà lề mà nữa, hai chúng ta trực tiếp uống luôn đi.” Từ Đông Lương hống hách nói.
“Được, vậy thì cứ uống thôi.” Trần Dật Thần thở một hơi rồi nói, nếu như anh đã tự tìm chết, vậy thì cũng không nên trách tôi đâu.
“Phục vụ, mang mấy két bia tới đây.” Từ Đông Lương kêu to.
“Uống bia thì có ý nghĩa gì chứ, ở đây có rượu trắng, chúng ta trực tiếp uống rượu trắng đi.” Trần Dật Thần thản nhiên nói.
Sắc mặt của Từ Đông Lương cứng đờ, uống rượu trắng? Anh bị ngu hay sao vậy, có thể uống được một chai rượu trắng, sợ rằng sẽ trực tiếp bị bỏng dạ dày luôn.
Những người khác cũng dùng ánh mắt như là nhìn thằng ngu để nhìn Trần Dật Thần, cảm thấy Trần Dật Thần quả thật là đang nói đùa, những người đã từng uống rượu trắng đều biết rượu trắng ra sao, có nồng độ cồn như là mao đài thì cũng không sao, uống từng li từng ly nhỏ thì vẫn còn ổn, nhưng mà trực tiếp cầm lên mà uống, sợ rằng dạ dày sẽ trực tiếp bị đốt cháy mất.
“Sao vậy, anh không dám à?” Trần Dật Thần nhướng nhướng lông mày rồi nói.
Từ Đông Lương tối sầm mặt, mẹ nó chứ cái này là vấn đề dám hay không dám à, nếu như thật sự phải uống rượu trắng, sợ rằng sẽ lấy tính mạng ra mà chơi.
“Cái gì mà gọi là tôi không dám chứ! Tôi sợ là tửu lượng của anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-re-quy/1597640/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.