Lúc này, một thanh niên đầu đinh mặc quần áo rằn ri từ phía trước đi tới, người này cao khoảng một mét tám, thân hình rất cân đối, gương mặt góc cạnh rõ ràng.
Nhìn thấy anh ta, Bạch Quảng Nghĩa lập tức trở nên cung kính. “Anh Thanh, tôi đã đưa người đến rồi.”
Anh ta khẽ gật đầu, liếc nhìn Liễu Y Y, ánh mắt dừng trên gương mặt xinh đẹp của Liễu Y Y một chút, sau đó nhìn Trần Dật Thần và A Hào, có vẻ bất cần đời hỏi: “Từ Thương Châu tới hả?” Trần Dật Thần gật đầu.
Anh ta khẽ vuốt cằm: “Được lắm, lá gan rất lớn.”
“Anh Sâm đang ở đâu?” A Hào trầm giọng hỏi.
“Cố Minh Sâm hả? Đi theo tôi!” Người thanh niên đầu đinh suy nghĩ rồi bật cười, đi ở phía trước. A Hào theo sát phía sau, Trần Dật Thần thì cau mày liếc nhìn mấy góc tối xung quanh, trong lòng thầm nói có chút phiền phức rồi.
Sau khi đi thêm mấy chục mét, Trần Dật Thần nhìn thấy mấy gian ngục giam đã được cải tạo, Cố Minh Sâm bị giam ở một gian trong đó.
Nhưng dáng vẻ thực có chút thảm hại, cả người đều là vết thương sâu tới tận xương, máu đầm đìa, thậm chí có vết thương còn có thể nhìn thấy xương trắng bên trong, rõ ràng đã bị ngược đãi đến không còn là người.
Thấy Cố Minh Sâm thoi thóp nằm trên mặt đất, A Hào lập tức trợn trừng mắt, quay người định ra tay với thanh niên đầu đinh trước mặt, nào ngờ dường như anh ta đã sớm đoán được, móc ngay từ bên hông ra một khẩu súng, nhắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-re-quy/1597612/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.