“Là, anh Trần… Dật Thần.” A Hào hớn hở hét lên, muốn gọi cậu chủ Trần, nhưng anh ta vội bụm miệng lại, bởi vì lần này ra ngoài Trần Dật Thần đã dặn anh ta đừng gọi là anh Trần. “Không được, để anh ta ngồi ở đây!” Trang Hách Nhân còn chưa nói, Liễu Y Y đã cười lạnh lùng, tranh nói trước, để lão nông ngồi đối diện, không phải là thành chán ghét cô ta sao. Trần Dật Thần nhíu mày, lạnh lùng nói: “Đây là chỗ của cô?” Liễu Y Y nghẹn họng, chỗ này hiển nhiên không phải của cô ta, nhưng cô ta cũng nhanh chóng trừng mắt Trần Dật Thần rồi nói: “Nhưng cũng không phải của anh, tại sao lại bắt bạn bè nhường chỗ cho mà không tự nhường chỗ của mình chứ, đồ ích kỷ!” A Hào sắc mặt trở nên lạnh lùng, muốn nói mình thích đứng, nhưng Trần Dật Thần lại xua tay, nói: “Không cần giải thích với cô ta, A Hào, hãy bảo ông bác kia lại đây ngồi đi.” “Vâng, anh Thần.” A Hào gật đầu. “Không được, không được đâu chàng trai trẻ, tôi đứng là được rồi.” Lão nông vội xua tay nói, A Hào cùng Trần Dật Thần giúp ông ta như vậy, tất nhiên ông ta rất cảm động, nhưng ông cũng hiểu rất rõ, bối cảnh của Liễu Y Y cùng Trang Hách Nhân cũng không đơn giản, ông ta không muốn A Hào cùng Trần Dật Thần bởi vì mình mà đắc tội Liễu Y Y cùng Trang Hách Nhân. “Bác, không sao đâu, bác cứ lại đây ngồi, tôi đứng.” A Hào nhướn mày, nói. “Tôi lặp lại lần nữa, không được để ông ta ngồi đây!” Thấy A Hào dìu lão nông sang, Liễu Y Y lập tức nóng nảy, chắn trước mặt A Hào, cô ta cũng không muốn bị nghẹt thở. “Đúng vậy, con mẹ anh muốn giả làm người tốt thì tại sao phải liên lụy tôi chứ?” Trang Hách Nhân đã ở một bên đệm thêm một câu. “Anh mà nói thêm câu nữa có tin tôi sẽ ném anh ra ngoài không?” Trần Dật Thần lạnh lùng nhìn Trang Hách Nhân, nói. Đối mặt với ánh mắt lạnh như băng của Trần Dật Thần, Trang Hách Nhân không khỏi run rẩy trong lòng, nhưng ngoài miệng vẫn nói cứng: “Anh dám!” “Anh có thể thử xem tôi có dám hay không!” Trần Dật Thần cười khẩy nói. Trang Hách Nhân há miệng định cự thêm vài ba câu nữa nhưng khi thấy A Hào đứng bên cạnh đang hung hăng muốn thử, hắn ta liền im bặt, hắn ta phát hiện A Hào cùng Trần Dật Thần đều không phải người bình thường, nói không chừng đúng thật là có khả năng sẽ ném hắn ta ra ngoài. Lúc này đây, Liễu Y Y cũng không điêu ngoa tùy hứng nữa, để A Hào đi qua. Tuy rằng cô ta không phải là một người từng trải nhưng cũng không ngốc, biết A Hào cùng Trần Dật Thần dù sao cũng là hai người đàn ông trưởng thành, nếu thật sự muốn nổi lên xung đột, thì một cô gái trẻ như cô lấy cái gì đối kháng hai người họ. Nhưng sau khi xuống xe, cô ta nhất định phải dạy Trần Dật Thần một bài học mới được! Lão nông được A Hào ấn xuống ghế, nhưng biểu hiện cũng rất là sợ hãi, dọc theo đường đi đều ngồi không yên, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên. “Bác ơi, bác đi Kim Lăng làm gì?” Trần Dật Thần liếc nhìn cái bao vải màu đen mà lão nông ôm chặt trong ngực, thản nhiên hỏi. “Con tôi bị bệnh, nên tôi mang tiền thuốc men lên cho nó.” Thấy Trần Dật Thần nhìn cái bao vải đen của mình, lão nông lập tức sinh lòng phòng bị, càng ôm chặt cái bao hơn nhưng giọng điệu vẫn rất câu nệ. Trần Dật Thần cười cười, cũng không để bụng hành động đề phòng của ông lão, lão nông vừa lên xe, anh liền nhìn ra trong cái bao vải đen của ông lão có ít nhất 150-180 triệu, với Trần Dật Thần mà nói, số tiền đó cũng chỉ là vài đồng bạc lẻ nhưng đối với lão nông này mà nói, lại là tích cóp cả đời này của ông ta. Trần Dật Thần sở dĩ kêu lão nông ngồi đây, một là không quen nhìn hành vi ác bá của Trang Hách Nhân, hai là anh phát hiện lão nông này vừa lên xe, đã bị mấy tên trộm cắp ngồi trong xe theo dõi. Tuy rằng lão nông rất có ý thức đề phòng cướp bóc, từ khi vừa lên xe, đã ôm chặt cái bao vải đen nhưng Trần Dật Thần dám cam đoan, thủ đoạn của mấy tên trộm kia tuyệt đối cao minh hơn. Đạo cao một thước, ma cao một trượng. Nếu lão nông đứng trong đám đông, cùng lắm là mười phút, tiền trong túi sẽ thành một đống giấy. Chỉ sợ tới được bệnh viện, ông ta mới có thể phát hiện tiền của mình không còn nữa. Để lão nông ngồi bên cạnh cũng là một hình thức bảo vệ, Trần Dật Thần không tin, có kẻ xấu có thể ăn trộm dưới mũi mình. Xe lửa sắp đến trạm nên chạy rất chậm. Lúc này, điện thoại Trang Hách Nhân vang lên. “Anh Trang, các anh em đã đến nhà ga rồi, bây giờ đang đợi hai thằng ranh xuống xe.” Đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói hung ác. “Bảo các anh em đợi, xe sắp tới trạm rồi.” Trang Hách Nhân đắc ý nhìn Trần Dật Thần và A Hào, mỉm cười. “Các người có nghe thấy không? Người của tôi đã đến rồi, hai người, quỳ xuống cầu xin ông đây tha thứ vẫn còn kịp đấy.” Trang Hách Nhân hếch mũi và tự hào nói. Trần Dật Thần cùng A Hào tất nhiên là không thèm để ý đến Trang Hách Nhân liếc, nhưng lão nông cũng có chút lo lắng nhìn Trang Hách Nhân cầu xin nói: “Ông chủ này, hai người bạn trẻ này của tôi không phải cố ý, ông hãy tha cho họ đi.” “Lão già kia, câm miệng! Ông cho rằng ông đây lát nữa sẽ bỏ qua cho ông ư?” Bị Trần Dật Thần cùng A Hào ngó lơ, lửa giận trong lòng Trang Hách Nhân càng bốc lên nên đành xả giận lên lão nông. “Bác, không cần sợ, khi xuống xe, còn chưa biết ai quỳ xuống đất cầu xin tha thứ đâu.” Trần Dật Thần thản nhiên an ủi một câu, có một số kẻ cứ muốn chết thì anh cũng cản không được. “Chậc! Rõ ràng sợ muốn chết, mà còn nổ.” Liễu Y Y lừ mắt khinh thường, cho rằng Trần Dật Thần vẫn còn đang giả vờ, Trang Hách Nhân quen biết quản đốc liền gọi điện thoại qua và hiển nhiên bọn họ đều là công nhân trên công trường, những người này đều giỏi đánh đấm còn Trần Dật Thần cùng A Hào, gầy như nhau, chỉ sợ một cú đá là họ có thể bị đá chết. Trần Dật Thần không để ý đến Liễu Y Y. Liễu Y Y cũng không muốn làm mấy chuyện chán phèo nữa nên lấy di động, gọi một cuộc điện thoại: “Mẹ, con đến trạm rồi, mẹ đang ở đâu?” “Vẫn ổn, chỉ là gặp vài tên đàn ông kinh tởm trên xe thôi.” “Yêu mẹ, muah!” “Đã đến Trạm Kim Lăng, quý khách vui lòng kiểm tra hành lý và rời ga theo thứ tự…” Khi tiếng thông báo trên xe vang lên, Trần Dật Thần đột ngột mở to mắt, trong mắt hiện lên một tia sáng. Tới Kim Lăng rồi! “Chàng trai trẻ, cậu chạy nhanh đi. Đây là ga xe lửa, có cảnh sát, hãy đi báo cảnh sát.” Lão nông lo lắng nhìn Trần Dật Thần nói. “Tìm cảnh sát? Hừ, cảnh sát có thể bảo vệ các người cả đời sao?” Trang Hách Nhân cười tỏ vẻ khinh thường, hắn ta không tin, Trần Dật Thần cùng A Hào sẽ giữ được mạng tại sân ga này “Bác, bác không cần lo cho chúng tôi, chúng tôi có biện pháp, bác hãy đi trước đi.” Trần Dật Thần thản nhiên cười nói. “Nhưng mà…” . Truyện Sắc “Không có nhưng nhị gì hết, bác, đi đi, con bác vẫn đang chờ bác đó.” Trần Dật Thần nói. Lão nông giậm chân, bất lực nhìn Trần Dật Thần, sau đó xoay người rời đi. “Nhóc, có dám đi cùng ông đây một chuyến không?” Trang Hách Nhân mang theo túi công văn, khiêu khích Trần Dật Thần, lão nông đi thì cũng đã đi rồi, nhưng hắn ta nhất định không thể buông tha Trần Dật Thần cùng A Hào. Trần Dật Thần ảm đạm cười: “Có gì không dám.” Liễu Y Y bĩu cái miệng anh đào nhỏ nhắn, đã đến lúc này rồi, còn giả bộ nữa, đàn ông đúng là sinh vật ngu ngốc. “Lát nữa gặp được đám anh em của tôi hy vọng các cậu vẫn có thể giả vờ như vậy!” Trang Hách Nhân hừ lạnh nói.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]