”Không thể nào! Trần Dật Thần, anh đừng có mơ!” Hạ Đình Kiêu còn chưa nói gì, Hạ Lạc đã nổi giận trước, hạng mục núi Ngọc Tuyền là con gà đẻ trứng vàng của anh ta, sao anh ta có thể giao cho người khác được.
”Đây là thái độ của anh đi xin lỗi người khác à?” Trần Dật Thần nói một cách bình thản, tất nhiên anh hiểu được nhà họ Hạ không thể giao hạng mục núi Ngọc Tuyền ra được, anh nói như vậy chủ yếu là để đùa Hạ Lạc chút thôi.
”Trần Dật Thần, xin lỗi thì xin lỗi, nhưng cậu nên hiểu, hạng mục núi Ngọc Tuyền chỉ có thể giao cho Hạ Lạc, chúng tôi có thể bồi thường cái khác cho Nhược Y.” Hạ Đình Kiêu trầm giọng nói.
”Cái khác? Ví dụ? Để Nhược Y về công ty làm lại à?” Trần Dật Thần cười hỏi.
Sắc mặt Hạ Đình Kiêu có chút khó coi, tất nhiên ông ta có thể nghe ra được sự giễu cợt trong giọng nói của Trần Dật Thần, nhưng lúc này ông ta chỉ có thể kiềm chế sự phẫn nộ trong lòng lại: ”Không chỉ vậy, chúng tôi không những cho Nhược Y về lại công ty mà có thể trả lại bất động sản ở Thành Đông cho Nhược Y, hơn nữa chia cho Nhược Y 5% cổ tức của hạng mục núi Ngọc Tuyền.” Nói xong Hạ Đình Kiêu không khỏi đưa ánh mắt về phía Trần Dật Thần, đây đã là nhượng bộ lớn nhất ông ta có thể làm rồi, ông ta tin điều kiện này đủ để Trần Dật Thần và Hạ Nhược Y động lòng.
Nhưng nào biết sắc mặt Trần Dật Thần chẳng chút thay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-re-quy/1597552/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.