Chương trước
Chương sau
- Cha!!!
Tiếng hét thất thanh của Laura, Donna, Alaka, cả ba đều là con của Râu Đen, trong đó Donna, Alaka lần lượt là con gái và con trai ruột của Râu Đen. Laura nhanh chân nên trong giây phút đau buồn nàng đã bỏ lại đối thủ của mình và chạy về phía Râu Đen, nhưng hành động khởi phát từ tình thương ấy nhanh chóng bị phá hoại bởi vì đối thủ của nàng là giáo sư Ivan (bản sao) đã chạy lên cản đường.
- Này cô bé, cô vẫn chưa thoát khỏi tay tôi đâu.
Giáo sư Ivan chặn nàng lại và nói, ánh mắt của ông hơi khó chịu khi nhìn thấy dòng chữ Weapon trên bộ đồ siêu chiến binh màu đỏ của nàng.
- Vậy sao?
Laura nghiêng mặt, ném cho Ivan một ánh mắt không tin tưởng, rút từ bên hông ra một khẩu súng ngắn và ngay lập tức bắn ba viên đạn vào đầu Ivan, mặc dù Ivan cố né tránh nhưng đáng tiếc tốc độ của ông vẫn không thể so sánh được với siêu sát thủ, kết cục là cái đầu tội nghiệp của Ivan nát be bét như đậu hủ.
Liền đó nàng đưa ánh mắt đầy lửa giận nhìn Kang, đang định nhảy tới thì từ phía sau một tia plasma phóng thẳng vào người nàng. Với phản xạ nhanh nhẹn, nàng dễ dàng nhảy lên cao tránh được tia plasma, đồng thời tiến gần giáo sư Ivan và tặng cho ông ta vài tuyệt kỹ võ thuật đẹp mắt, với tốc độ nhanh hơn tia chớp khiến tay và chân ông ta gãy hết trước cả thời gian phục hồi và nằm lăn dài trên đất.
- Đúng là dai như đỉa, bằng kinh nghiệm trong quá khứ, khi đấu với những kẻ có thể phục hồi như anh thì chỉ còn cách đốt thành tro mà thôi.
Laura lạnh lùng nói rồi nàng giữ chặt tay và chân ông ta lại, trong khi khẩu pháo plasma trước ngực của nàng phát sáng.
- Đừng hòng.
Dưới chân Ivan đôi giày tạo ra một lực đẩy lớn, trong chớp nhoáng đã thoát khỏi bàn tay lạnh lùng của Laura, nhưng vụ nổ từ pháo plasma vẫn diễn ra, kết quả là dưới mặt đất lõm xuống một hố.
- Có thể truyền Lĩnh vực vào vũ khí và khiến sức mạnh tăng lên vượt bậc. Nhưng đó chưa phải là thứ đáng sợ nhất của cô, thứ đáng sợ nhất mà cô có là tốc độ và sự chính xác. Siêu sát thủ với lệnh truy nã 1 tỷ đô la, số tiền này dùng để đổi lấy cái đầu của cô xem ra vẫn còn ít.
Giáo sư Ivan đứng nhìn cái hố mà Laura vừa tạo ra, trong lòng bỗng có chút kính nể.
- Lần đầu tiên trong đời tôi gặp một đối thủ đi khen đối thủ của mình. Anh là ai?
Từ đầu đến giờ Laura vẫn có cảm giác đối thủ chưa tung hết sức, dường như đang dò xét năng lực của nàng, hoặc đơn giản là đối phương xem nàng như một trò đùa. Chính vì vậy giáo sư Ivan khiến nàng có một chút tò mò.
- Người tạo ra bộ giáp cho cô mặc là đối thủ của tôi. Tôi là giáo sư Ivan.
Giáo sư Ivan vừa nói vừa nhìn ánh mắt của Laura, vẻ lạnh lùng trong đôi mắt trước sau như một khiến ông ngay lập tức liên tưởng tới một người quen, đặc vụ Lucy. Nhưng trái tim Lucy ấm áp hơn cô gái đang đứng đối diện với ông, có lẽ do cô ta là sát thủ.
- Tôi chưa từng nghe nói về ông và cho dù ông là ai thì cũng đừng hòng ngăn cản bước đi của tôi.
Laura chạy lại và tặng cho giáo sư Ivan một cước khiến ông ta bay ra xa mấy mét, nhưng ông ta đứng dậy ngay sau đó.
- Có thể tôi không nhanh, và cũng không mạnh, nhưng muốn giết tôi thì phải mất nhiều thời gian đấy.
Giáo sư Ivan nở nụ cười mỉa mai. Mục đích của ông ta tới đây là để câu giờ chứ không phải để dành chiến thắng.
- Ai nói tôi muốn giết ông?
Giáo sư Ivan giật thót tim vì giọng nói bất ngờ từ phía sau thì thào bên tai ông, nhưng khi ông nhận ra thì đã bị một tia plasma bắn vào lưng khiến cho bộ giáp bị thủng một lỗ. Một tay Laura vẫn giữ lấy ông ta, tay còn lại nhân cơ hội lỗ thủng chưa khôi phục nàng để tay trần chạm nhẹ vào lưng ông ta, da thịt tiếp xúc nhau, liền đó giáo sư Ivan thấy mắt mình lờ đờ rồi cảm giác buồn ngủ kéo tới, sau đó không còn thấy gì nữa, cả người ngã lăn xuống đất ngất lịm.
- Thứ đáng sợ nhất của tôi chính là nó đó.
Ở bên ngoài bến cảng, hầu hết các bản sao của giáo sư Ivan đều đã lập một vành đai ngăn không cho đám thuyền viên của Râu Đen xông vào. Cách làm này lúc đầu không có hiệu quả, nhưng sau khi sử dụng hỏa lực giết mấy trăm người thì đám hải tặc đã biết sợ, lúc này chỉ còn biết quỳ xuống trước mặt đội quân khoa học của giáo sư Ivan. Riêng giáo sư Ivan bản gốc thì đang ngồi ung dung trên ghế, bên dưới một gốc cây to và thoáng mát, ông vừa ngắm biển vừa thưởng thức các món ăn đặt trên bàn do các em hải tặc xinh tươi mang đến. Với rượu vang, gái xinh và đồ ăn ngon, giáo sư Ivan hiện tại vẫn là người sướng nhất trong nhóm. Tuy có chút bất ngờ về việc một bản sao của ông bị đánh bất tỉnh bởi một lý do nào đó chưa phát hiện được nhưng việc ấy không ảnh hưởng đến tâm trạng của ông lúc này.
Quay trở lại khu vực của buổi tiệc. Sau khi hạ gục được giáo sư Ivan bản sao, Laura ném cho ông ta một nụ cười lạnh băng rồi tiến về phía thầy Kang. Trong lòng vẫn nghĩ tới lời nói của giáo sư Ivan, thật sự nếu nàng không nhờ khả năng khiến người khác bất tỉnh, thì sẽ mất rất nhiều thời gian mới có thể giết được người có khả năng phục hồi ở tốc độ nhanh như vậy.
- Laura, chờ đã. Cha cô vẫn chưa chết đâu. Truyền thuyết kể rằng, bất kỳ ai đang cầm thanh kiếm trên tay thì sẽ không bao giờ chết, người đó sẽ được hồi sinh vô số lần.
Phù thủy Weather (đội trưởng đội 3 của hạm đội hải tặc Râu Đen) chạm vào vai nàng và giữ lại. Lời nói của anh cũng khiến cho tất cả mọi người xung quanh kinh ngạc, đặc biệt là đối với ba người Laura, Alaka và Donna.
- Anh không lừa tôi chứ?
Mắt Laura đỏ hoe vì xúc động, nàng hỏi lại một lần nữa.
- Không bao giờ.
Weather nhìn vào mắt nàng và nói. Anh nhìn thấy rõ đôi mắt đẹp long lanh của nàng đang rưng rưng như muốn khóc nhưng bằng cách nào đó nàng vẫn tỏ ra lạnh lùng.
- Tôi vẫn muốn tự tay mình giết lão già đó.
Laura nhìn thoáng qua Weather một cái rồi nhanh chân bước đi, anh vẫn cố ngăn cản nhưng anh bị Đô đốc Lin chặn lại.
- Một Phù Thủy như cậu tại sao phải phục vụ cho hải tặc, chẳng phải lòng tự tôn của các người rất lớn sao?
Đô đốc Lin cố gắng duy trì khoảng cách gần nhất khi giao đấu với Weather, bằng kinh nghiệm tích lũy nhiều năm, khi chiến đấu với một chuyên gia đánh tầm xa thì phải cố gắng tiếp cận đối phương ở khoảng cách càng gần càng tốt.
- Thế giới Phù Thùy phức tạp hơn ông nghĩ đó Đô Đốc.
Không để Đô Đốc Lin đạt được ý nguyện, Weather phóng ra hàng loạt tia sét khiến Đô Đốc Lin đổ cả mồ hôi vì tránh chiêu.
- Cậu bị trục xuất à?
Đô Đốc Lin ngoài mặt thì cố tỏ ra bình thường, nhưng trong lòng lại đang căng thẳng vô cùng, nghĩ mãi vẫn chưa ra cách thắng cuộc. Ông không ngờ cậu trai trẻ này lại quá mạnh, lúc đầu ông cứ nghĩ Phù Thủy chỉ biết dùng phép, sau khi thật sự ăn đòn của người ta thì ông mới nhận ra Phù Thủy cấp cao đều sử dụng được Lĩnh Vực, và thể chất càng mạnh thì phép thuật càng mạnh.
- Bởi vì tôi cô đơn.
Weather nói xong thì toàn thân cũng phát sáng, khắp người đều là tia sét, trên tay xuất hiện một thanh kiếm bằng tia sét và lĩnh vực kết hợp. Anh nhảy tới dùng kiếm chém vào người Đô Đốc Lin, Đô Đốc Lin chặn lại nhưng vì mất quá nhiều sức mà không thể tránh được cú đạp của Weather, kết quả là bị đẩy lùi đi vài mét, đầu óc choáng vàng vì bị điện giật.
- Thời còn đi học tôi quá giỏi đến mức không có ai muốn làm bạn với tôi, đến khi lớn lên những kẻ cùng độ tuổi đều thua kém tôi và họ sợ hãi tôi, những người lớn tuổi lại không phù hợp với tôi. Thật buồn cười, giỏi cũng là cái tội sao Đô Đốc?
Weather nở nụ cười lãng đãng nửa đùa nửa thật nhìn Đô Đốc Lin, anh chợt nghĩ về những người bạn của anh, chỉ khi đến nơi này anh mới tìm được niềm vui thật sự. Cái gã Alan suốt ngày cởi chuồng ấy, tuy rằng luôn cãi nhau với anh nhưng lại là người thân thiết nhất đối với anh, cả cô nàng tăng động, thần kinh bất thường Mashka, rồi còn những thành viên khác của bố già nữa, mọi người đều vui vẻ bên nhau.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.