Hướng Nhật mơ hồ cảm thấy người đàn ông diễn ảo thuật có chút quen thuộc, rõ ràng là chưa từng gặp qua nhưng cảm giác của hắn rất chân thật. Một cảm giác khiến hắn liên tưởng đến một gã chuyên đi nhập hồn vào những cô gái và điều khiển cô ta làm theo ý muốn của mình. Hắn nghi hoặc người đàn ông này chính là K, hoặc có thể là bị K nhập vào.
Phía trước hắn chính là một gã trung niên cực kỳ phong độ, khuôn mặt đẹp trai của người châu Âu, thân hình cao lớn rất cân đối trong bộ đồ vest màu trắng, tóc anh ta màu nâu và đeo một cặp kính đen. Cái thân hình ấy có sức hút đến nỗi hầu hết các cô gái đều dán mắt vào anh ta. Anh ta cũng không có đi một mình mà xung quanh còn có ba người nữa. Tất cả đều mặc âu phục rất lịch lãm nhưng lại không đồng bộ một màu mà người thì mặc màu nâu, người mặc màu xám, người mặc màu xanh.
Họ đứng đằng sau một chiếc bàn dài và trên bàn có vô số các vật dụng bằng kim loại. Hầu hết là các loại dao, kéo, búa, đinh, các vật dụng sinh hoạt hằng ngày. Người đàn ông mặc vest trắng đứng rất xa cái bàn và nâng một lúc 10 cái dao lên, rồi hào hứng nói bằng tiếng Trung trong sự trầm trồ thán phục của đông đảo khán giả xung quanh:
- Kính thưa quý vị, thứ mà các vị đang nhìn thấy không còn là ảo thuật nữa, đó chính là phép thuật, là phép thuật!
Kết thúc câu nói là một tràng vô tay như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-luu-manh/789843/chuong-1169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.