Hướng Nhật đưa mắt nhìn cây súng, chỉ là một cây súng bình thường của đám cảnh sát, ánh mắt hắn như đang nhìn một thứ đồ chơi trẻ con, bước tới vài bước khiến gã cảnh sát theo quán tính vội nổ súng liền mấy phát. Những tưởng Hướng Nhật sẽ né tránh nhưng cảnh tượng trước mắt làm hắn sợ bỏ chạy luôn. Viên đạn chưa chạm được đến người Hướng Nhật thì đã rơi xuống nằm im trên mặt đất một cách vô dụng.
- Mày muốn chạy đi đâu?
Hướng Nhật dùng lĩnh vực bắt gã lại, kéo gã lại gần trước mặt hắn rồi tháo lĩnh vực ra, hành động thần thánh vừa rồi khiến gã sợ đến mặt không còn một giọt máu, miệng lắp bắp:
- Đại nhân, ngài là thần thánh phương nào xin tha mạng.
Hắn làm bộ rất khổ sở, quỳ xuống chắp tay lạy lấy lạy để như đang tôn thờ một vị thần.
Hướng Nhật cũng ngồi xuống, đưa tay tóm lấy cây súng trên tay gã, đưa ra trước mặt gã, cảnh tượng làm tất cả mọi người sợ đến mức hét lên, bởi ai cũng nghĩ Hướng Nhật sẽ giết gã cảnh sát đó. Nhưng không, Hướng Nhật đưa tay ra trước họng súng, cố tình để cho gã thấy rõ rồi bắn liên tục cho đến khi không còn một viên đạn nào. Đạn rớt xuống sàn nhà chất thành một đống, trong khi tay của hắn thì chẳng có hề hấn gì, gã cảnh sát chỉ biết mở to mắt ra nhìn. Xong cảnh kinh hoàng còn chưa hết, Hướng Nhật chỉ dùng một tay vo khẩu súng lại nằm gọn trong lòng bàn tay rồi nghiền, kết quả là những hạt bụi hợp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-luu-manh/789821/chuong-1147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.