Hai người Hướng Nhật bị đưa đến một khu rừng già. Khi mà chút cảm giác vô định lúc ở trong không gian ma thuật còn chưa dứt hẳn, hắn đã nhìn thấy một khu rừng bạt ngàn, cây cối um tùm, những cái cây cổ thụ cao chót vót, và thân cây thì to khổng lồ, tưởng tượng bảy, tám người ôm không hết. Xung quanh hắn, ánh mặt trời lấp lánh xuyên qua từng cành lá, dẫu vậy không gian trông vẫn thật ẩm, có chút tối tăm. Và những cây nấm màu đỏ, màu cam, màu hồng, màu trắng mọc tràn lan dưới đất, xen lẫn với đám dương xỉ dày đặc.
Tự dưng bị đưa đến một nơi khó xác định phương hướng, lại không có thức ăn, không có nước uống, không quần áo để thay, đồ đạc thì chẳng có gì ngoài bộ đồ đang mặc, và điện thoại di động. Hướng Nhật biết mấy gã pháp sư sẽ không đưa hắn đến đây chỉ để cho vui, rốt cuộc chúng định làm gì?
Hắn mang trong mình sức mạnh siêu việt, lại có nhiều năm trải nghiệm mọi gian khó của cuộc đời, hắn không thể giống như những người bình thường, khi gặp hoàn cảnh éo le là lo sợ đến tái mặt được. Những chuyện tương tự như thế này đối với hắn, mặc định là quá bình thường rồi. Tuy nhiên nàng Phương Nghi bên cạnh tinh thần lại không được tốt như hắn, nàng tỏ ra rất lo lắng:
- Em không thể phân biệt được chúng ta đang ở đâu. Điện thoại không có sóng. Chúng ta cũng chẳng có la bàn.
Hướng Nhật bỗng nhìn nàng bật cười với vẻ đầy kinh ngạc. Sao cô nàng lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-luu-manh/789803/chuong-1129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.