"Ái tình là rượu hạng sang
Lỡ rồi, càng nhớ lại càng không quên"
- Chị xong chưa Nhã Lan?
Tú Linh nằm trên giường, thích thú nghịch ngợm với những chú gấu bông. Mái tóc dài màu nâu tím xõa xuống ga trải giường, bởi ga màu trắng mà trông làn tóc của nàng mới thật nổi bật đến kỳ diệu; thẳng, mềm mượt và óng ả. Từ trong phòng thay đồ vọng ra tiếng nói không thánh thót, không mượt, cũng chẳng thô, nhưng nghe lọt lỗ tai và rất khó phai, đó là giọng nói vui tươi, tự nhiên:
- Đợi chút nha, Tú Linh. Hi hi...
Tiếng bước chân lộc cộc trên nền nhà, Nhã Lan bất ngờ nhảy vọt ra từ trong phòng.
- Tèn tén ten... Tú Linh thấy chị thế nào, có xinh không?
Nhã Lan tươi cười, hồn nhiên xoay một vòng thật nhẹ nhàng. Trên người là một bộ trang phục rất đẹp và trang nhã, áo sơ mi trắng dài tay và quần sooc đen. Áo không quá mỏng, cổ trụ không khoét sâu, quần ngắn vừa phải, trông rất nghiêm túc nhưng dễ gây ấn tượng khó phai đối với phái mạnh.
- Không xinh!
Tú Linh lè lưỡi cười châm trọc.
- Hả... em dám...
Nhã Lan làm mặt dữ không thành, trái lại càng thêm phần đáng yêu, tuyệt đối không thể dọa người.
- Thôi thôi, em còn chưa nói hết câu kia mà, chị nghĩ đi đâu đấy? He he... chị không xinh thì còn ai xinh nữa.
- Con quỷ nhỏ, không nói với em nữa, kẻo trễ hẹn của người ta mất.
Ngước mắt lên nhìn đồng hồ, thời gian năm phút đã qua hơn bốn phút. Nàng đang định nói tiếp thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-luu-manh/789778/chuong-1104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.