"Hướng Cường này, cậu không thể điều khiển được thiên nhiên, cũng như cậu không thể bắt dòng sông chảy theo ý mình, nhưng cậu có thể thả mình vào thiên nhiên, thả mình vào dòng sông. Nếu làm được thì thiên nhiên sẽ ban tặng cho cậu sức mạnh vô đối. Thái Cực Quyền là bạn của thiên nhiên, và thiên nhiên rõ ràng là vô đối."
Vị cao nhân ấy là ai, tên gì? Cao nhân không nói nên Hướng phụ không biết. Nhưng nếu gọi là tiên thì chưa xứng tầm, con người ấy phải ở đẳng cấp cao hơn, phải là đại thánh. Ngày ấy, khi ông ta cùng người phụ nữ kia rơi xuống núi, chỗ ông ta rơi xuống, mặt đất liền biến thành một cái hố. Khi Hướng phụ chạy lại thì thấy ông ta nhẹ nhàng đứng dậy, nhảy một cái là lên mặt đất, hoàn toàn không có một chút bụi bẩn nào dính vào áo chứ đừng nói đến chuyện thương tích đầy mình. Vào thời điểm đó, Hướng phụ không hiểu được, cho đến sau này Hướng phụ mới biết tất cả đều là nhờ vào lĩnh vực lực lượng.
Chả biết gió ở đâu cứ kéo về, Hướng phụ chỉ cách không đẩy một cái đã khiến lão già bay lùi về sau mấy thước. Làm bộ phủi phủi bụi, ra vẻ ta đây là không có chuyện gì, lão già tỏ vẻ am tường:
- Thì ra là Võ Đang Thái Cực Quyền Cổ Phổ 13 thức. Thiên hạ đương thời số người học được cổ phổ chỉ đếm trên đầu ngón tay. Chẳng hay các hạ đây chính là truyền nhân của Vương Thủy Phiêu.
Vương Thủy Phiêu là ai, lẽ nào là tên của cao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-luu-manh/789761/chuong-1087.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.