Chương trước
Chương sau
Cái gọi là nơi yên tĩnh cũng không phải ở trong phòng trong khách sạn hay là phòng ngủ của Monica, mà là văn phòng của Monica ở Cao ốc Empire State.
Có Monica dẫn đường, Hướng Nhật đi thẳng một mạch đến nơi.
Khóa kỹ cửa phòng làm việc lại, Monica hơi mỉa mai nhìn Hướng Nhật: "Bây giờ ngươi có thể bắt đầu chứng minh?"
"Đương nhiên! Chờ ta gọi xong cuộc điện thoại này cái đã." Hướng Nhật móc điện thoại ra, gọi cho Lưu Phi ở Bắc Hải, muốn chứng minh hai người là một người, thật sự quá dễ dàng rồi, Lưu Phi thân là một Huyết tộc, nàng khẳng định sẽ hiểu ý tứ của mình. Hơn nữa lúc trước đã từng có thí nghiệm qua, cho nên Hướng Nhật đối với việc này rất có lòng tin.
Điện thoại rất nhanh được nối thông.
"Lưu Phi, là anh..." Hướng Nhật đem chuyện mình cần chứng minh nói qua.
Bên kia Lưu Phi nghe xong nghiêm túc nói, "Vâng, em biết."
Hướng Nhật mở loa ngoài điện thoại lên, vẻ mặt trấn định nhìn Monica, "Lôi thiến tiểu thư, hiện tại có thể bắt đầu, kế tiếp, cô có thể sẽ hưởng thụ một ít thống khổ, nhưng ta hi vọng cô chớ có trách ta!"
"Yên tâm, ta sẽ không làm cái việc nhàm chán ấy." Monica thấy Hướng Nhật nói có chút chăm chú, lúc này cũng có chút hối hận, trong nội tâm nàng đột nhiên có chút tin tưởng lời Hướng Nhật nói là sự thật rồi. Chỉ là bây giờ đã đến tình trạng này, nàng cũng không muốn nhận thua, cứ dứt khoát đánh cược một lần xem thế nào. Nói không chừng hắn chỉ phô trương thanh thế thôi.
"Được rồi, vậy thì cô nhắm mắt lại đi" Hướng Nhật cười hắc hắc, nói vào điện thoại, "Lưu Phi, đánh nhẹ một cái lên mặt của mình, đừng quá nặng tay nha, anh đau lòng lắm đấy."
Đầu bên kia điện thoại lập tức truyền đến một tiếng "BA~" giòn vang, đồng thời, Hướng Nhật cũng đã nghe được trong văn phòng xuất hiện một tiếng tiếng bạt tai, thanh âm còn lớn hơn cơ hồ lấn át cả thanh âm trong điện thoại.
Nhìn lại, Monica nửa bên mặt đã đỏ ửng cả lên, lần này là thật sự đánh mạnh tay quá mà.
Mà Monica lúc này lại không biết đau, chỉ ngơ ngác nhìn bàn tay của mình, tại sao có thể như vậy, tại sao có thể như vậy? Nàng căn bản không thể tưởng tượng được, bàn tay không có tiếp thu lệnh của não bộ mà tự nhiên tát cho mình một cái, mà lại còn đánh đến nặng tay như vậy!
Chẳng lẽ thật sự hai người biến thành một người?
Monica không thể tin được, lại cảm thấy tình cảnh này tựa hồ có chút ấn tượng, nàng nhớ lại thời điểm mình ở Bắc Hải, bàn tay của mình cũng vô duyên vô cớ tát chính mình một cái, vậy khi đó Jack tiên sinh nói như thế nào? Nói là vì vừa mới nhận được siêu năng lực thần kỳ, cho nên không khống chế nổi thân thể của mình, là hiện tượng bình thường?
Giờ khắc này, Monica phát hiện mình đang bị chơi xỏ, nguyên lai từ lúc bắt đầu, chính mình đã bị tính kế rồi, buồn cười chính mình lại còn nghĩ chắc chắn là hắn đúng, nguyên lai là hỗn đản kia lừa mình! Lúc trước hắn cũng đã biết là chuyện gì xảy ra, cho nên hắn mới dám tự tin như vậy đánh ván bạc này.
Đáng chết! Đáng chết! Đáng chết...
Monica bỗng nhiên nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Hướng Nhật, trong ánh mắt lộ ra vẻ điên cuồng, Hướng Nhật vẫn không biết, chậm rãi đàm đạo:
"Monica tiểu thư, hiện tại cô đã tin chưa? Nếu như không tin, ta còn có thể chứng minh thêm một cái cho cô xem!"
"Đi chết đi!" Monica oán hận vọt tới trước mặt Hướng Nhật, năm ngón tay được tu bổ cực kỳ tinh xảo hướng Hướng Nhật chộp tới.
Hướng Nhật lắp bắp kinh hãi, không rõ Monica vì cái gì đột nhiên trở nên điên cuồng như vậy, lách mình tránh khỏi móng vuốt sắc bén của nàng, một bên la lớn:
"Monica tiểu thư, cô có phải điên rồi hay không, coi như thua cũng không cần động thủ chứ? Nếu như cô không muốn tuân thủ ước định, ta cũng sẽ không ép cô."
Mà những lời này của Hướng Nhật lại bị Monica xem là hắn đang cười trên nỗi đau khổ của người khác, hoặc nói là biểu hiện khoe khoang, lại càng làm cho nàng không thể nhịn được nữa, dù biết rõ là mình đánh không lại hắn, nhưng vẫn muốn tiếp tục công kích điên cuồng.
Bất quá những động tác điên cuồng này cũng không có tiếp tục được bao lâu, tiếp theo Monica phát hiện mình không thể khống chế chính mình nữa, chẳng những đình chỉ động tác công kích, lại còn làm mấy cử động cổ quái nữa, vốn tay đang không ở chỗ nút thắt quần áo, đây là muốn làm gì..... Một nút thắt được mở ra, lộ ra cái áo sơ mi màu trắng bên trong, nhìn qua cổ áo sơ mi có thể thấy một cái khe mà ai cũng biết là cái gì rồi đấy.
Nút thắt thứ hai mở ra, tiếp theo là nút thứ ba...
Thượng đế ơi, mình tự cởi y phục của mình!
Muốn động tác này nhất định phải dừng lại, nhưng mà lại không khống chế nổi tay của mình, cái tay vẫn không thể khống chế vẫn còn tiếp tục đưa lên, áo ngoài đã hoàn toàn bị cởi ra, tiếp theo là áo sơ mi màu trắng...(D: tiếp theo là áo...tiếp theo là váy, tiếp theo là
quần....và tiếp theo là là là....)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.