Chương trước
Chương sau
"Khụ..." Một tiếng ho nhẹ vang lên, hai tên mục sư nhất thời dừng ngay lại. Không phải bọn họ tự dừng lại mà là phát hiện bản thân đột nhiên không động đậy được.
Giờ phút này, cảm giác khủng bố đã phản đan lại lên thân bọn hắn. Ngay cả vẻ mặt cũng không đổi được, nên vẫn đang bảo trì khuôn mặt dữ tợn trước đó.
Monica đang nhắm mắt lại chờ chết, đột nhiên nghe thấy tiếng người lạ, nhất thời mở mắt ra. Đập vào mắt chính là thân ảnh tên nam nhân nàng đang nguyền rủa trong lòng kia, cùng với điệu cười phi thường khốn khiếp của hắn.
"Jack... Tiên sinh?" Monica mở to mắt ra, thời khắc này, nàng không còn cảm thấy nam nhân trước mặt này đáng sợ, làm người ta buồn nôn đáng ghét nữa, ngược lại lại cảm thấy hắn giống như một vị thiên sứ làm cho người ta an tâm. Từ địa ngục lên thiên đường, nàng thoáng cái chịu nổi loại thay đổi chóng mặt như vậy, nhào vào trong lòng, ôm chặt lấy hắn.
"Monica tiểu thư, ngươi đây là đang chào đón ta đấy hả?" Hướng Nhật không ngờ rằng Monica lại kích động như vậy, phải biết rằng lúc trước nàng căm hận mình, ngay cả điện thoại cũng không thèm nghe, hiện tại phản ứng dường như có chút ít ngoài dự đoán, chẳng lẽ tác dụng của việc anh hùng cứu mỹ nhân là đây sao?
Nhưng Hướng Nhật hiển nhiên cũng không có ngờ được, chính bởi vì hắn câu nói này, để cho Monica lại lần nữa nhớ tới thù hận của mình đối với hắn.
"Khốn kiếp, đều do ngươi, nếu không phải tại ngươi, ta làm sao lại biến thành như vậy, ngươi đem ta biến trở lại, nhanh biến trở lại..." Monica hung hăng đẩy Hướng Nhật ra, sau đó gần như là nhe nanh múa vuốt nhào lên chuẩn bị đánh hắn, trong trạng thái điên cuồng nàng không còn biết nói lý là gì nữa a.
Hướng Nhật lắc mình né tránh, trốn sang một bên nói:
"Lúc trước ta muốn cùng ngươi nói chuyện,… Monica tiểu thư, chỉ là ngươi không để cho ta nói xong mà thôi."
"Ta làm sao biết ngươi có phải muốn lừa gạt ta hay không." Thử mấy lần cũng không bắt được hắn, Monica cuối cùng cũng bình tĩnh lại, không tiếp tục làm như vậy nữa.
Nói đến lừa gạt, Hướng Nhật thực sự hơi chột dạ, chỉ vào hai mục sư đang cầm đinh gỗ nói: "Chúng ta nên giải quyết việc này trước đúng không, chuyện kia nói sau?"
"Đến cùng là có chuyện gì xảy ra vậy? Có phải bọn hắn là do ngươi mời đến đối phó ta?" Thấy nói đến hai tên mục sư kia, Monica vô cùng tức giận, nàng thế nhưng vừa hút chết dưới đinh của hai mục sư đấy.
"Monica tiểu thư, ngươi cảm thấy nếu ta muốn đối phó ngươi, còn cần mời người khác sao?" Hướng Nhật dở khóc dở cười, chính mình tại tại thời khắc mấu chốt nhảy ra cứu người, không ngờ lại bị hiểu lầm.
"Có lẽ là ngươi tìm người tới đối phó ta, sau đó tại thời khắc mấu chốt cứu ta, để cho ta cảm kích ngươi." Monica nghĩ như vậy xác thực rất có đạo lý, Hướng Nhật xuất hiện thực quá khéo đi.
Hướng Nhật càng thêm dở khóc dở cười, "Monica tiểu thư, nếu như ta thực sự muốn làm như vậy, ta sẽ để cho ngươi chịu một ít tổn thương, sau đó mới cứu ngươi, ta nghĩ lúc đó ngươi sẽ càng thêm cảm kích ta a?"
"Ta sẽ không cảm kích ngươi." Monica oán hận mà nói, kỳ thực nàng cũng biết Hướng Nhật sẽ không làm như vậy. Sở dĩ nàng nói như vậy là để giảm cảm kích với hắn, mới vừa rồi chính vì bởi vì cảm động quá, bằng không cũng không nhào vào lòng hắn như thế.
Hướng Nhật cũng nghe ra Monica nghĩ một đằng nói một nẻo, tạm thời cũng không vạch trần. Tháo bỏ lĩnh vực cho hai tên mục sư kia, đương nhiên, vì tránh khỏi bọn hắn không kịp thu tay lại mà tổn thương đối phương, hắn cũng lợi dụng lĩnh vực đem hai người ra ngoài.
"Hai vị, thật sự không có ý tứ."
"Ngươi rốt cuộc là ai?" Hai mục sư được khôi phục tự do, vẻ mặt phòng bị nhìn Hướng Nhật. Bọn hắn đương nhiên nhận ra Hướng Nhật là người bọn hắn đã gặp trước đó ở bên ngoài cao ốc Empire State. Chẳng qua là so với việc đó bọn hắn còn muốn biết Hướng Nhật có thân phận gì hơn.
"Hai vị không cần khẩn trương, ta đối với các ngươi không hề có ác ý. Các ngươi thấy đó, nếu như ta có ác ý, các ngươi cũng sẽ không dễ chịu như vậy đâu." Hướng Nhật giải thích.
Hai mục sư cũng đều biết điều Hướng Nhật nói là sự thực, nếu Hướng Nhật đối với bọn họ có ác ý thì giờ bọn họ cũng không còn đứng ở chỗ này nữa rồi. Loại cảm giác vừa nãy thực quá mưc khủng bố, bọn hắn còn không có nhận ra có người bên cạnh đã bị nhốt rồi, đó là cái loại thực lực gì vậy? Không ngờ có thể làm cho người ta hoàn toàn mất đi tự do, ngay cả nháy động cũng không nổi. Sợ rằng thực lực như vậy chỉ có giáo hoàng hoặc là những tu sĩ khổ tu nhiều năm mới có thể đạt đến trình độ như vậy a?
"Ta biết hai vị đến từ Vatican, uhm, ta cùng Vatican cũng có một chút quan hệ, vậy nên ta không muốn cùng các ngươi đối địch." Hướng Nhật tiếp tục nói, hắn xác thực có một ít quan hệ không rõ ràng với Vatican, không nói đến việc hắn chơi thân với Matthew giáo chủ, Anna đã là nữ nhân của mình rồi, Hướng Nhật cũng không thể nào đối nghịch với Vatican được.
"Ngươi cũng là huyết tộc?" Mục sư tóc hoa râm đột nhiên hỏi.
Hướng Nhật giọng điệu không khỏi đình trệ, đối với câu hỏi này hắn thực sự không biết nói gì. Nếu như mình là huyết tộc, làm sao cùng Vatican có quan hệ mà buông tha bọn hắn cơ chứ.
"Không, ta là dị năng giả."
Mục sư tóc quăn cũng ý thức được đồng bọn của mình ngu max lv, hắn chỉ sang Monica bên cạnh, nói:
"Nàng là tà ác huyết tộc..."
"Khụ, kỳ thực nàng là bạn của ta, ta có thể cam đoan, nàng chưa từng làm tổn thương bất cứ một người nào cả, vậy nên không tính là tà ác huyết tộc được." Hướng Nhật giải thích.
"Nếu như các ngươi không tin, có thể hỏi Matthew giáo chủ, ta nghĩ Matthew giáo chủ nhất định có thể chứng minh."
"Ngươi biết Matthew giáo chủ?" Mục sư tóc quăn không tin, hỏi.
"Không chỉ Matthew giáo chủ, ngay cả Anna cũng đang ở chỗ ta." Hướng Nhật gật gật đầu, tiếp tục tung ra một quả bom.
"Thì ra là ngươi, ngươi là người Trung Quốc đó." Mục sư tóc quăn đột nhiên kinh hô lên một tiếng. Hiển nhiên Hướng Nhật cũng có số má ở Vatican, thê nên vừa nghe Hướng Nhật nói, hắn liền biết Hướng Nhật là ai rồi.
"Ngươi đã nghe qua danh ta?" Hướng Nhật cũng không ngờ mình lại nổi tiếng như vậy.
"Matthew giáo chủ đã từng nhắc qua, Anna không đi cùng ngươi sao?" Mục sư tóc quăn đã hoàn toàn yên tâm. Xác nhận thân phận của Hướng Nhật, hắn cũng không có lo lắng gì nữa, phải biết rằng hắn lúc trước đã nghe Matthew giáo chủ nói qua, người Trung Quốc này đã từng hiệp trợ bọn hắn bắt vài tên huyết tộc. Nếu hắn đã nói nữ huyết tộc này không có tổn thương người, đó có thể là sự thực, mà nếu không có tổn thương người, vậy thì không tính là tà ác huyết tộc, như vậy bọn hắn cũng không cần vì một người không phải là tà ác huyết tộc mà lưu lại New York nữa.
"Nàng còn đang ở Trung Quốc." Hướng Nhật cũng không biết hồng y đại giáo chủ nghĩ gì. Thấy hắn đã tin mình thì không cần giải thích nữa.
Hắn nói tiếp: "Như vậy thì chúng ta đi trước đây, nếu như gặp Matthew giáo chủ, thay ta chào hỏi ông ấy một tiếng, nếu như có thời gian, ta sẽ qua Vatican bái phỏng."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.