Đoàng.
Tiếng súng vang lên, đạn bắn trúng chân phải Hướng Nhật nhưng cũng chỉ làm quần hắn thủng một lỗ to. Thực ra Hướng Nhật có thể dùng lĩnh vực cản đạn để bảo vệ quần áo của mình nhưng như vậy không đủ rung động. Cần chứng minh dù có dùng thì cũng gây tổn thương, cùng lắm là làm hỏng quần áo mà thôi.
- Đã nói là đồ chơi mà mày còn không nghe!
Hướng Nhật khinh thường nhặt viên đạn lên ném trên bàn trà.
- Keng!
Viên đạn chạm lên mặt bàn thủy tinh phát ra âm thanh trong trẻo. Nhưng lúc này, gã đeo kính râm trợn tròn mắt nhìn xuống tay mình tựa như gặp quỷ. Hắn vội vàng tháo kính xuống để lộ cặp mắt lé lác hột to hòn nhỏ phối hợp hoàn mỹ với gương mặt khó coi hệt như một con cóc.
Đây là lần đầu Hướng Nhật thấy kẻ mắt to mắt nhỏ, khó trách vì sao kẻ này luôn đeo kính râm, rõ ràng là che cái xấu chứ không phải là cho đẹp. Cha con Vương Quốc Hoài sớm đã thấy thần uy của Hướng Nhật nên sắc cực kì bình thản, nhưng trong lòng vẫn không ngừng cảm thán sự biến thái của hắn. Không sợ súng đạn đã là bất bại, lại còn thân thủ quỷ dị kia nữa chứ.
- Tao nói chưa nhỉ? Chỉ cần mày nổ súng thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Hướng Nhật chậm rãi bước tới gần đối phương, trước đó đã từng cảnh cáo. Mà hắn không thích nói suông.
- Mày đừng tới đây!
Rốt cục gã đeo kính râm đã tỉnh táo, theo phản xạ lùi về phía sau, vội vàng móc súng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-luu-manh/789578/chuong-864.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.