- Vương lão đại, có phải lúc này chúng ta nên nói chuyện đàng hoàng không?
Kẻ đeo kính râm vẫn chưa giác ngộ ra mình là khách, chủ nhân không mời vẫn tự nhiên như ruồi ngồi xuống ghế sô pha đối diện với Hướng Nhật. Bởi kính râm che đi nên Hướng Nhật không biết hắn có nhìn mình hay không nhưng vẫn luôn cảm giác có kẻ nhìn chằm chằm vào mình. Cảm giác cực kì đáng ghét, hắn không thích bị dò xét, nhất là nhị đương gia Hồng Hưng gây cho hắn cảm giác khó chịu.
- Uy ca, tôi đã nói rõ ràng, rất cả Hồng Hưng lão đại để ý tới Vương Quốc Hoài ta, nhưng một kẻ nhỏ bé như ta không dám hy vọng với cao cùng Hồng Hưng, chuyện hợp tác hay là thôi đi?
Vương Quốc Hoài bình tình nhìn gã đeo kính râm, lời hắn vừa nói ra liền khiến kẻ kia tái mặt.
- Vương lão đại, ông nên nghĩ cho kĩ. Nắm lấy nhiều địa bàn như vậy, nếu không có Hồng Hưng chúng tôi bảo vệ sợ rằng sau này Vương gia tại Hồng Kông sẽ không được yên ổn đâu.
Gã đeo kính râm uy hiếp, giọng điệu tựa như khó chịu khi bố thí lại bị cự tuyệt.
- Tôi nghĩ việc này không cần nhọc công Hồng Hưng phải lo lắng, tuy Vương gia chúng tôi nhỏ bé nhưng cũng không dễ bị ăn hiếp.
Vương Quốc Hoài tỏ rõ thái độ cứng rắn, vừa rồi được Hướng Nhật đảm bảo, có Hướng lão đệ rồi thì còn sợ gì Hồng Hưng chứ? Mà hắn vừa nuốt Nghĩa Tân Xã cũng thu được không ít đàn em, thực lực tăng thêm không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-luu-manh/789576/chuong-862.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.