Chương trước
Chương sau
Do bữa trưa bị quấy rối nên Hướng Nhật đưa ba người Tô Úc, không, là bốn, còn thêm cả Hoắc đại tiểu thư nữa, cũng không rõ nàng có ý gì mà lại đi cùng. Đây là lần thứ ba Hướng Nhật tới đây, hai lần trước là dùng cơm, còn lần này là mời khách.
May là các nàng cũng không bàn chuyện làm ăn, tán gẫu trên trời dưới đất nên lâu lâu Hướng Nhật cũng chêm vào được vài câu. Vị khách hàng xinh đẹp kia Tô Úc đã giới thiệu, Mai Muội, một cái tên rất có cá tính. Là tổng giám đốc một cty quốc tế, Hướng Nhật cũng chẳng buồn nhớ, dù gì thì hắn cũng biết nàng là "đồng lõa" mà Hoắc Vãn Tình tìm tới.
Bữa cơm kéo dài chừng một giờ. Mai tổng nói có việc bận nên đi trước. Từ Trân tự lái xe đưa nàng đi, Hướng Nhật cùng Tô Úc chuẩn bị đón thang máy về phòng lại thấy Hoắc Vãn Tình cũng lẽo đẽo đi theo vào thang máy.
- Hoắc tiểu thư, cô không phải về à?
Hướng Nhật nhìn Hoắc Vãn Tình đầy thâm ý. Lúc sáng có việc nên hắn chưa kịp thân mật với Tô Úc nên đang nóng lòng hoạt động ở trong thang máy.
- À, tôi đang định về phòng nghỉ ngơi.
Hoắc Vãn Tình mỉm cười nhưng ánh mắt thoáng lộ ra sự tức giận. Tiểu sắc lang muốn đuổi nàng? Không dễ đâu.
- Cô cũng đi lên trên à?
Bởi cửa hàng châu báu của Hoắc Vãn Tình ở lầu 7, mà rõ ràng thang máy đang đi lên trên, rõ ràng là ngược hướng. Hướng Nhật hỏi vậy cũng tỏ rõ ý tứ, cô không thấy mình đang là người thừa sao? Còn không biết đường tránh đi?
- Tôi ở phòng 1708.
Hoắc Vãn Tình vẫn mỉm cười nhã nhặn nhưng thực ra đang mím môi mím lợi, nàng nghe rõ ý tứ của hắn, trong lòng càng thêm căm hận, mình chướng mắt đến vậy sao? Nếu vậy tại sao tiểu sắc lang này lại cưỡng ép mình tới hai lần?
- 1708??
Hướng Nhật giật mình, không phải là ở đối diện sao? Hắn ở phòng 1707 ngay trước mặt phòng 1708, bên cạnh là 1705 của Tô Úc. Rất nhanh hắn đã hiểu, khẳng định là Hoắc Vãn Tình biết số phòng mình nên mới cố ý lấy phòng đối diện. Tô Úc nghe Hoắc Vãn Tình nói số phòng, sắc mặt hơi mất tự nhiên nhưng cũng không nói gì, chỉ lặng lặng đi theo.
Hoắc Vãn Tình vẫn chú ý Tô Úc, thấy nàng mất tự nhiên thì mắt sáng lên, cười thân mật nói:
- Tô tiểu thư, xem bạn trai cô kìa, cái gì cũng muốn quản, hắn có thói quen chọc ghẹo những cô gái khác à?
Không ngờ vật ngáng đường cực lớn lại xuất hiện.
- Cái này không đúng rồi, tôi nghĩ Hoắc tiểu thư đã hiểu lầm, có lẽ anh ấy quan tâm đến cô như một người bạn nên mới thế.
Dù Tô Úc biết xuất thân Hoắc Vãn Tình không tầm thường nhưng giờ không phải lúc để rụt rè. Nàng nói vậy vừa để giành lấy Hướng Nhật, vừa ám chỉ Hoắc Vãn Tình có là bạn của hắn cũng chẳng sao.
Sắc mặt Hoắc Vãn Tình trở nên khó coi, vốn tưởng nói vậy sẽ khiến tiểu sắc lang khó xử, không ngờ cô nàng họ Tô này nhìn hiền lành mà miệng lưỡi lại sắc bén đến vậy. Hướng Nhật cũng ngạc nhiên, dường như nàng khác hoàn toàn với Tô Úc hiền lành trước kia. Hoắc Vãn Tình tức giận hừ lạnh:
- Tô tiểu thư, tôi khuyên cô một câu, kẻ này rất hoa tâm, nếu cô không giữ chặt thì một ngày nào đó sẽ mất hắn.
- Cám ơn lời khuyên của cô, tôi sẽ nhớ kĩ.
Tô Úc mỉm cười, trống ngực dồn dập, không phải nàng lo lắng về lời Hoắc Vãn Tình nói mà là do lần đầu tranh giành bạn trai nên mới khẩn trương như vậy, và cảm giác đánh bại đối thủ mới mẻ này cũng thực thích thú.
Hoắc Vãn Tình chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt, thực ra lúc vào thang máy mục đích của nàng đã là phá rối, còn tưởng chỉ tiểu sắc lang đả kích được mình, không ngờ cô nàng họ Tô này cũng vậy, khác hẳn với tính cách vốn có của nàng, không khiêu khích nhưng lời nói không hề kém là bao. Nhìn đôi nam nữ coi mình như người thừa, Hoắc Vãn Tình cảm thấy ấm ức cùng tức giận nhưng không thể lấy cớ rút lui, chỉ biết quay đầu tránh không nhìn hai người kia.
Hướng Nhật cùng Tô Úc liếc nhau tỏ vẻ hiểu ý, hắn giơ ngón tay cái lên tỏ vẻ tán thưởng với Tô Úc. Do bên cạnh có bóng đèn nên khôn tiện làm thái quá, chỉ lẳng lặng nắm tay cảm nhận bầu không khí mập mờ này.
Nhưng sự tĩnh lặng không được lâu, điện thoại Hướng Nhật rung lên, là Vương Quốc Hoài gọi tới.
- Hướng lão đệ có rảnh không?
Hiển nhiên Vương Quốc Hoài không hề biết đã phá hỏng chuyện tốt của người khác, giọng nói vẫn tràn đầy sự đắc ý cùng kiêu ngạo.
- Có việc gì?
Hướng Nhật khẽ nhíu mày, Vương Quốc Hoài thực kiêu ngạo. Cho rằng dẹp Nghĩa Tân Xã thì Vương gia hắn độc bá ở Hồng Kông sao?
- Là thế này, Hướng lão đệ, có vài người bạn từ Anh tới, tôi muốn giới thiệu với cậu một chút.
Vương Quốc Hoài nói, giọng điệu vô cùng thận trọng.
- Tới từ Anh?
Đột nhiên Hướng Nhật nhớ tới lúc ở Bắc Hải người này đã nói mua hàng sẽ chuyển tới Anh, chẳng lẽ là kẻ nhận hàng? Hướng Nhật không dám chắc, trước đó Vương Quốc Hoài đã âm thầm muốn lừa gạt để giúp Vương gia vượt qua khó khăn, không hề dính dáng giờ tới người nước ngoài.
- Không sai, Hướng lão đệ, bọn họ là đối tác làm ăn, đáng tiếc là giờ không có hàng, lại nhớ tới Hướng lão đệ, không biết…
Vương Quốc Hoài chưa dứt lời Hướng Nhật đã cắt ngang.
- Giờ tôi không rảnh.
Trong lời Vương Quốc Hoài hắn đã khẳng định suy đoán của mình, nhưng mấy việc vặt vãnh này không thể so với chăm sóc Tô Úc. Nếu thời điểm khác có lẽ hắn sẽ không từ chối.
Vương Quốc Hoài cũng sửng sốt, không ngờ Hướng Nhật lại cự tuyệt như vậy, mà lí do lại là không có thời gian.
- Hướng lão đệ, mấy người Anh này tôi đón từ sân bay, bọn họ đang định hợp tác với Hoàng Thiệu Hùng… Cậu xem lại?
Không biết là cố tình hay vô ý mà Vương Quốc Hoài lại nhắc tới Hoàng Thiệu Hùng, kẻ này khiến Hướng Nhật động tâm, nếu đã là kẻ này thì lại khác. Tối mai sẽ ra tay với Hoàng Thiệu Hùng, nếu biết thêm tin tức chừng nào thì lại càng tốt với ấy chừng đó.
Lại phải xin lỗi Tô Úc!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.