Chương trước
Chương sau
- Hoàng Phong, ngươi dạy dỗ ai cũng chẳng liên quan gì tới ta. Ta không thân quen gì với ngươi.
Hoắc Vãn Tình khẽ liếc Hướng Nhật, lạnh lùng nói với kẻ kia. Thanh niên tên "Hoàng Phong" nóng nảy:
- Hoắc tiểu thư, đó thực sự là hiểu lầm, làm người khác chơi tôi, không tin thì tôi sẽ gọi hắn tới đối chất.
Sắc mặt Hoắc Vãn Tình trở nên xám xịt, mấy màn kịch này nàng còn không rõ sao? Đơn giản là tìm một kẻ thế thân, coi đại tiểu thư Hoắc gia như nàng là đứa trẻ lên ba sao?
- Này, Hoắc Tây Các, cô biết hắn à?
Hướng Nhật thấy Hoắc Vãn Tình tỏ vẻ chán ghét kẻ kia, nhưng nghe hai bên nói chuyện dường như có quen biết, Hướng Nhật cảm thấy hơi khó chịu. Dù Hoắc Vãn Tình không phải phụ nữ của hắn nhưng tâm lí chiếm hữu vẫn rất mạnh.
- Gặp lần thứ hai.
Hoắc Vãn Tình nhìn Hướng Nhật, sắc mặt tức tối đột nhiên cảm thấy sung sướng, tiểu sắc lang ghen rồi.
- Vậy đâu tính là quen?
Hướng Nhật nhíu mày thầm suy nghĩ, lần thứ hai gặp mặt mà căm hận đến vậy thì chắc chắn lần đầu tiên gặp mặt không hay ho gì. Từ thái độ nói chuyện của hai người, Hướng Nhật cũng đoán ra một chút, xem ra ly nước kia tạo nên mối quan hệ lúc này của hai người.
Thấy kẻ đứng bên cạnh nói chuyện cùng Hoắc Vãn Tình, thái độ quay ngoắt một trăm tám mươi độ, ánh mắt Hoàng Phong trở nên âm trầm, lạnh lùng hỏi Hướng Nhật:
- Mày tới từ đại lục?
- Thì sao?
Hướng Nhật cười khẩy nhìn đối phương, tay nắm gã đeo nơ đang giãy dụa khẽ dùng thêm chút sức, sắc mặt kẻ kia liền trở nên đỏ bừng.
- Tiểu tử đại lục, cho mày một cơ hội, thả người của tao, quỳ xuống dập đầu nhận sai, gọi ba tiếng "ông nội" tao sẽ suy xét việc tha cho mày.
Hoàng Phong hoành hoành tại Hồng Kông thành thói nên không để một kẻ tới từ đại lục vào trong mắt, có thể buông tha đối phương cũng đã là nể mặt Hoắc đại tiểu thư.
- Tao cũng cho mày cơ hội, nhân lúc tâm tình tao còn tốt thì nhanh lăn đi, nếu không kết cục của mày sẽ không tốt hơn thằng ranh này lắm đâu.
Hướng Nhật bóp cổ gã đeo nơ, trước đó đã cảm thấy khó thở thì lúc này mặt trắng dã, lưỡi thè ra.
- Ha ha ha…
Hoàng Phong cười như điên, đây là lần đầu tiên hắn gặp kẻ kiêu ngạo như vậy, mà lại còn là một kẻ đến từ đại lục.
- Giờ dù mày có quỳ xuống gọi "ông nội" ba mươi tiếng cũng đừng mong ra khỏi đây.
- Hoàng Phong, đây là bạn ta, ngươi đừng quá đáng.
Đương nhiên Hoắc Vãn Tình không cho phép kẻ khác bắt nạt tiểu sắc lang, mà nàng cũng không cho rằng tiểu sắc lang sẽ bị ăn hiếp, nhưng cái nàng lo lắng là tiểu sắc lang sẽ chọc vào một kẻ càng thêm phần lợi hại.
- Hoắc tiểu thư, không phải tôi không nể mặt, cô cũng thấy rồi mà, là thằng ranh này quá kiêu ngạo, tôi đã cho hắn cơ hội.
Hoàng Phong chỉ Hướng Nhật, giọng điệu cũng biến đổi tựa như có chút lấy lòng.
- Nhưng nếu Hoắc tiểu tự mình cầu tình tôi cũng không từ chối, thế này đi, những điều kiện trước đó nếu thằng ranh đại lục này làm xong thì cũng không làm khó hắn.
Sắc mặt Hoắc Vãn Tình xám xịt, tính tình tiểu sắc lang nàng hiểu rõ, hắn là kẻ tuyệt đối không bao giờ cúi đầu nhận sai chứ đừng nói là làm việc nhục nhã kia.
- Hoắc Tây Các, chuyện này cô đừng quản, cứ để tôi tự giải quyết.
Hướng Nhật thấy nàng định nói liền cắt ngang. Hoắc Vãn Tình chán nản, rõ ràng là đang giúp hắn mà tiểu sắc lang này cứ khăng khăng cự tuyệt ý tốt của nàng, nếu không lo cho hắn thì sớm đã bỏ đi rồi.
- Hắn là con trai Hoàng Thiệu Hùng.
Dù trong lòng cực kì khó chịu nhưng Hoắc Vãn Tình vẫn thì thầm với Hướng Nhật về thân phận đối phương.
- Hả?
Hướng Nhật nao nao, không ngờ tên nhị thế tửu sắc quá độ này lại là con trai Hoàng Thiệu Hùng. Vốn tính toán sau đêm mai mới xử lí Hoàng Thiệu Hùng nhưng giờ thì phải thay đổi.
- Hoắc tiểu thư, người bạn của cô không nể mặt tôi cũng không sao, nhưng đến ngay cả cô cũng không nể tình.
Hoàng Phong không biết quan hệ giữa Hướng Nhật và Hoắc Vãn Tình nhưng cũng không ngăn cản được kế hoạch châm ngòi li gián của hắn.
- Chuyện của chúng ta không cần ngươi lo!
Hoắc Vãn Tình đang tức giận, nghe vậy sắc mặt càng thêm khó coi. Hoàng Phong cũng xám mặt từ sau khi nhìn thấy Hoắc Vãn Tình hắn đã quyết định theo đuổi nàng. Chưa nói đến tương lai, hiện tại đại tiểu thư Hoắc gia đang tiếp quản cửa hàng châu báu trên trăm triệu đô cùng một cao ốc chừng 500 triệu.
Chỉ cần tài sản cá nhân lúc này của nàng đã nhiều hơn tổng gia sản của hắn. Bởi vậy nên ngay cả thủ đoạn đê tiện cũng sử dụng, chỉ tiếc là bị đối phương phát hiện. Vốn còn lo Hoắc đại tiểu thư sẽ trả thù nhưng sau vài ngày vẫn không có bất lợi gì, hắn cảm thấy yên tâm, xem ra cậu hắn đã ra tay.
Hoắc gia không truy cứu nên lá gan hắn càng lớn ngay cả Hoắc gia cũng không làm gì được hắn thì còn gì phải sợ? Lần này mấy thằng đàn em nhờ ra mặt, không ngờ lại gặp Hoắc đại tiểu thư, Hoàng Phong vô cùng mừng rỡ.
Chỉ tiếc là nữ thần trong mộng dù hắn làm cách gì cũng không thể lay động, thậm chí còn phản tác dụng. Việc này khiến hắn không thể nhẫn nhịn, Hoắc gia thì sao, không phải thiếu chút nữa đã bị thịt à? Hoắc gia đến cái rắm cũng không dám đánh. Hoàng Phong càng cho rằng mình mạnh nên thái độ với Hoắc Vãn Tình không còn sự kiên nhẫn lúc trước:
- Hoắc tiểu thư, cũng là tôi muốn tốt cho cô, nếu bạn cô không nể mặt thì tôi sẽ dạy dỗ hắn một phen.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.