Chương trước
Chương sau
Đứng dậy khỏi ghế, mục tiêu của Hướng Nhật đã rõ ràng, bên phía bàn ăn kia, mỹ nữ Lý Trinh Lan kia đã tức giận ngoảnh mặt đi nên cũng không phát hiện kẻ đáng ghét đang đi tới.
Điều này càng thuận lợi cho việc tiếp cận của Hướng Nhật, hắn nhanh chóng bước qua. Cặp vợ chồng trung niên ngừng nói chuyện, thấy Hướng Nhật đột ngột tới gần nhưng cũng không tỏ ra không hài lòng, vẫn lễ phép gật đầu.
- Chào cả nhà.
Hướng Nhật cũng cúi chào, sử dụng tiếng Hàn Quốc, đương nhiên cũng chỉ học lỏm được một câu bởi nghe nhiều nên chẳng quên nổi. Đôi vợ chồng trung niên nghe Hướng Nhật dùng tiếng nước mình lại tưởng gặp đồng bào, vẻ mặt cực kì kích động nói luôn một hồi tràng giang đại hải. Hướng Nhật chả hiểu gì, lúc này mới hối hận vì cái tật khoe mẽ:
- Thực xin lỗi, thật ra thì tôi không hiểu tiếng Hàn.
Hai vợ chồng còn đang muốn nói tiếp thì Hướng Nhật vội vã dùng tiếng Anh giải thích. Nghe xong hai người mới ngừng lại, khẽ nhíu mày nhưng vẫn lễ phép mỉm cười:
- Cậu không phải người Hàn Quốc à?
- Đúng, tôi là người Trung Quốc.
Hướng Nhật gật đầu. Người trung niên nghi ngờ:
- Vậy sao cậu lại biết chúng tôi?
Hướng Nhật bước tới dùng tiếng Hàn Quốc chào hỏi khiến họ hiểu lầm, còn tưởng hắn là đồng bào, gặp ở trong nước cũng không có gì lạ. Nhưng một người Trung Quốc mà lại dám khẳng định họ là người Hàn Quốc sao? Phải biết rằng đây là lần đầu gia đình ba người của họ du lịch Trung Quốc.
- Điều này thì phải hỏi tiểu thư Trinh Lan, thực ra thì tôi cùng Trinh Lan tiểu thư là bạn tốt.
Hướng Nhật chỉ chỉ phía Lý Trinh Lan vẫn giả vờ không quan tâm.
- Ai là bạn tốt của ngươi, tại sau đi đâu cũng thấy cái mặt kia chứ! Thật đáng ghét!
Lý Trinh Lan không có cảm tình gì với Hướng Nhật, vừa nghe hắn với cha mẹ mình liền quay lại phản bác, hung hăng trừng mắt nhìn Hướng Nhật.
- Trinh Lan, không được vô lễ như vậy!
Nghe con gái nói xong hai vợ chồng đã xác định chàng trai thoạt nhìn nhỏ hơn con gái vài tuổi thực sự quen con mình.
- Thực xin lỗi, là chúng tôi dạy dỗ không nghiêm.
- Không thể nào, gần đây tính tình tiểu thư Trinh Lan rất tốt, đâu phải như vậy chứ?
Hướng Nhật nói liền nói tốt cho Lý Trinh Lan, bởi lẽ hắn đã ám chỉ quan hệ giữa nàng và mình rất tốt với cha mẹ nàng. Lý Trinh Lan tức điên lên, lại không thể giải thích với cha mẹ đành tức giận nhìn Hướng Nhật:
- Đứng đây làm gì, chúng tôi không mời cơm đâu.
- Trinh Lan, con gái con đứa sao con có thể làm vậy, quên những gì mẹ đã dạy sao?
Mẹ Lý Trinh Lan tức giận, cảm giác thực sự mất mặt. Lý Trinh Lan cực kì ấm ức, mẹ nói nặng lời như vậy với nàng đều do tên đáng ghét kia, không có việc gì lại tới, chẳng lẽ hắn không biết mình đang ăn cơm sao?
- Trinh Lan, điện thoại dùng tốt không? Nếu cô không hài lòng tôi sẽ tặng cô cái khác.
Hướng Nhật chỉ chỉ chiếc điện thoại trong tay nàng, ánh mắt có chút âm hiểm. Cha mẹ Lý Trinh Lan nghe xong lại càng nhiệt tình với Hướng Nhật, tuy họ có thể ra nước ngoài du lịch nhưng thực sự thì trong nước họ cũng chẳng phải giàu có gì. Lần đầu du lịch nước ngoài bọn họ cũng cố hết sức mới chuẩn bị đủ.
Điện thoại trong tay Lý Trinh Lan họ cũng biết, đã quảng cáo trên Tv, là xa xỉ phẩm 3 sao, với người bình thường, muốn sắm chiếc điện thoại này, trừ khi 1 năm nhịn ăn nhịn uống chắt bóp mới có, đây là nguyên nhân mà phần lớn người mua đều chán nản khi mua sắm.
Mặc dù Lý Trinh Lan là nhân viên công vụ nhưng tiền lương cũng không dư giả để mua điện thoại như vậy, bọn họ cũng đã hỏi vài lần nhưng con gái không nói gì, họ cũng chịu thua, không ngờ lần này gặp niềm vui bất ngờ, điện thoại của con gái là do chàng trai người Trung Quốc này tặng sao?
Nói vậy thì chàng trai ngươi Trung Quốc này nhất định rất giàu có? So với người Hàn Quốc thì có lẽ sẽ không keo kiệt, nghe Hướng Nhật nói là người tặng con gái điện thoại thì nhiệt tình với hắn cũng rất tình hợp lí.
Lý Trinh Lan khóc không ra nước mắt, sớm biết việc thành ra như vậy thì nàng cũng không mua điện thoại này, giờ thì hay rồi, nhìn bộ dáng cha mẹ thì rõ ràng là chỉ hận không thể vỗ về ôm ấp kẻ đáng ghét này.
- Bác trai, bác gái, không biết mọi người ở đâu? Cháu có thể giúp gì không? Ở đâu cháu cũng có thể coi là chủ nhà, chi tiêu của mọi người đều để cháu tính đi.
Hướng Nhật nhìn vẻ mặt cha mẹ Lý Trinh Lan liền đoán ra chút ít, hắn cũng không ngại mượn cơ hội này đả kích nàng. Quả nhiên hai vợ chồng nghe xong thì cực kì kích động, sợ rằng lúc này đem trói con gái lại cho hắn cũng không phải không thể. Lý Trinh Lan oán hận nghiến răng nghiến lợi. Cầm dĩa ăn gõ lung tung nhưng thấy mẹ trừng mắt lại thôi, ấm ức chỉ biết trề môi ra, ngoan ngoãn đặt dĩa ăn xuống.
Hướng Nhật vừa ăn bò bít tết vừa cố ý nhìn bộ dáng tức giận của Lý Trinh Lan, vô duyên vô cớ bày ra bộ mặt này với mình, thử xem cô em còn dám làm vậy nữa không! Nhưng thực sự thì tiểu mỹ nữ tức giận nhưng cố nín nhịn, khuôn mặt nhăn lại, thoạt nhìn lại càng thêm phần xinh đẹp mà bình thường không thể thấy được.
Đúng lúc này có người gọi điện cho Hướng Nhật, là Tô Úc. Hướng Nhật xin lỗi cha mẹ Lý Trinh Lan một tiếng xong liền đi ra ngoài.
- Ông chủ, anh ở đâu?
Giọng Tô Úc đầy vẻ lo lắng, dường như có chuyện xảy ra.
- Làm sao thế?
Hướng Nhật cảm thấy căng thẳng.
- Có rất nhiều cảnh sát đền cty chúng ta, đang hỏi tin tức của anh.
Giọng Tô Úc lí nhí dường như đang trốn ở một góc nào đó.
- Cảnh sát hỏi tin tức của anh? Vì cái gì?
Hướng Nhật liền nghĩ tới Dương Nghĩa Thiên bị tắc thở mà chết, nhưng nhanh chóng phủ nhận, từ đầu đến cuối mình không động chân tay, mà cũng không có ai thấy mình bước qua tấm rèm. Nhưng cảnh sát tìm mình vì cái gì? Hắn cùng Tô Úc tới Hồng Kông, không có chuyện chỉ hỏi mình mà không hỏi Tô Úc, rốt cục là xảy ra chuyện gì?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.