Chương trước
Chương sau
- Tiểu tử đại lục, đừng đùa giỡn với tao, giờ tao muốn mày phải đi.
Tên cầm đầu nói xong liền túm lấy tay Hướng Nhật. Ánh mắt Hướng Nhật trở nên lạnh lùng, chưa chờ tay thằng kia chạm vào mình thì chân hắn đã đạp tới. Giả vờ yếu đuối lâu như vậy hắn cũng cảm thấy nhàm chán. Kẻ kia không ngờ tiểu tử đại lục mình coi như vô hại này lại dám đánh người, 2 thằng của hắn đều cảm thấy đau nhói, thân thể bay vụt đi lăn dài trên mặt đất.
Hướng Nhật cũng không cố ý phế đi dòng dõi đối phương, chỉ là trùng hợp mà thôi, đương nhiên làm rồi thì cũng chẳng sao, có trách cũng chỉ là do đối phương đứng ở vị trí quá hoàn mỹ, đẹp đến mức mà giơ chân ra một cái là đạp trúng luôn cái đáng giá của hắn.
Tuy đám côn đồ bị cảnh này làm giật mình nhưng rất nhanh đã kịp phản ứng vội vàng lao về phía Hướng Nhật. Bọn chúng thấy lão đại bị ám toán nên cũng không cảm thấy tiểu tử đại lục này lợi hại bao nhiêu.
Hướng Nhật thầm than, xem ra có lúc dùng bạo lực giải quyết vấn đề vẫn là nhanh nhất. Thấy đám côn đồ đánh tới hắn cũng không lùi lại mà xông vào giữa tả xung hữu đột đánh cho chúng răng rơi đầy đất.
- Bảo đợi thì không muốn, hết lần này tới lần khác ép tao phải ra tay.
Hướng Nhật bước tới, dẫm nát đùi kẻ cầm đầu khiến cho hắn không thể cử động:
- Sao, còn đau không? Có cần tao chăm sóc mày kĩ chút nữa không?
- Dạ không…không muốn…
Kẻ này sợ hãi rên rỉ, trong mắt hắn Hướng Nhật tựa như ác ma đầu thai, thử xem đám đàn em của mình đi, bọn chúng đều là kẻ hung ác liều mạng chém giết mà trước mặt người này không chống nổi vài giây đã gục hết.
- Tổng bộ của bọn mày ở đâu?
Hướng Nhật nhàn nhã hỏi. Bỏ mặc đám côn đồ trong hẻm, Hướng Nhật rời khỏi đó rồi lấy điện thoại ra. Rất nhanh bên kia đã bắc máy, có thể nghe rõ ràng sự thận trọng từng li từng tí của đối phương:
- Hướng tiên sinh?
- Vương Quốc Hoài sao?
Hướng Nhật cũng ngạc nhiên với âm thanh quen thuộc này, không ngờ lão già Vương Quốc Hoài này không đổi số điện thoại.
- A, đúng là Hướng tiên sinh rồi.
Vương Quốc Hoài kích động nói, chỉ là Hướng Nhật có thể nhận ra sự giả dối ở bên trong, hiển nhiên lão già này cũng không hề hoan nghênh mình gọi tới đến mức này.
- Giờ ông ở đâu?
Hướng Nhật hỏi, theo hắn nhớ thì hai ngày trước đối phương bị đội chống buôn lậu hải quan mang đi có lẽ giờ cũng đã về tới Hồng Kông rồi chứ?
- Tôi đã về Hồng Kông, gần đây Hướng tiên sinh khỏe chứ?
Vương Quốc Hoài cũng giả vờ ân cần hỏi.
- Rất tốt, tất nhiên phải khỏe rồi! Giờ tôi đang ở Trung Hoàn, ông cho một chiếc xe tới đón đi!
Hướng Nhất dễ dàng tưởng tượng ra vẻ mặt của đối phương khi nghe mình nói câu này. Quả nhiên bên kia truyền tới tiếng thét kinh hãi. Trầm mặc một lúc lâu rốt cục Vương Quốc Hoài vẫn còn hoảng hốt nói:
- Hướng tiên sinh đã tới Hồng Kông tại sao không gọi cho tôi để tôi tới đón?
- Giờ tới cũng không muộn.
Hướng Nhật cười nhạt sau đó báo địa chỉ của mình, tuy hắn không rõ đây là đâu nhưng khắp nơi giăng biển quảng cáo cùng địa chỉ nhà, chắc hẳn Vương Quốc Hoài là địa đầu xà ở đây thì tìm tới cũng không khó.
Rất nhanh một chiếc xe tải màu trắng bạc từ xa đi tới dừng lại trước mặt hắn, cửa xe mở ra, một thanh niên lông mày xanh khá đẹp mã bước xuống, thấy Hướng Nhật thì lắp bắp kinh hãi:
- Hướng tiên sinh?
Giọng điệu rất cung kính cùng kinh ngạc dường như rất tò mò về sự thay đổi của Hướng Nhật.
- Ừm.
Hướng Nhật gật đầu, chuẩn bị bước lên xe thì quay lại hỏi:
- Cậu là con trai Vương Quốc Hoài phải không?
Cuối cùng hắn đã hiểu tại sao đối phương thấy mình lại ngạc nhiên như vậy, người thanh niên lông mày xanh này là kẻ đeo kính râm lúc trước. Lần đó Hướng Nhật còn ngạc nhiên vì lúc nào hắn cũng đeo kính, giờ nhìn mặt mũi đối phương thì hắn cũng đã hiểu ra, với tướng mạo yếu đuối như vậy căn bản chẳng thể nào trấn áp được những kẻ côn đồ liều mạng, đeo kính râm vào liền có thêm vài phần sát khí.
- Dạ, cha tôi là Vương Quốc Hoài, tôi là Vương Giai Hào.
Người này tự động giới thiệu, tỏ rõ sự lễ phép, trong lòng hắn cũng rất bất an, không hiểu mục đích lần này Hướng Nhật tới Hồng Kông là gì, nếu là đòi nợ thì đối với Vương gia đúng là đã rách lại còn thêm nát. Nhưng hắn không dám làm gì, dù sao cũng đã từng chứng kiến sự lợi hại của Hướng Nhật, làm quái vật này tức giận thì Vương gia sẽ gặp tai họa.
Xe tải nhanh chóng đưa Hướng Nhật tới trung tâm Trung Hoàn, thực ra thì Hướng Nhật cũng không rõ đây là đâu, tóm lại là xe tải đi tới nơi dân cư thưa thớt, cuối cùng là một nhà kho cực lớn. Vương Giai Hào xuống xe trước, mở cửa xe rồi cung kính mời Hướng Nhật:
- Hướng tiên sinh, thật áy náy, hiện giờ cha tôi ở bên trong đàm phán nên không thể tự mình tiếp ngài.
- Không sao.
Hướng Nhật gật đầu, thực ra thì khi Vương Giai Hào lái xe đưa mình tới đây hắn cũng đã biết gần đây Vương gia cũng không được tốt, chưa nói việc Vương Quốc Hoài cho con trai tới đón mình ngoài ra không hề gặp người khác, chỉ cần nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Vương Giai Hào hắn cũng hiểu đối phương đã lâu không nghỉ ngơi, nếu Vương gia khấm khá thì Vương Giai Hào là "thái tử gia" cũng sẽ không mệt mỏi quá độ như vậy.
- Hai ngày nay không được sống yên ổn hả?
Thấy vẻ mặt lo lắng của Vương Giai Hào khi chăm chú nhìn vào kho hàng Hướng Nhật liền hỏi. Tuy người này lo lắng cho cuộc đàm phán nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích cho khách quý như Hướng Nhật:
- Không biết ai tung tin đồn chúng tôi bị hải quan Bắc Hải bắt, chưa tới hai ngày địa bàn trước kia của Vương gia cũng đã bị đối thủ cạnh tranh nuốt mất, giờ chúng tôi chỉ còn vài nơi quan trọng thôi.
Nghe giọng điệu yếu ớt của Vương Giai Hào thì Vương gia thực sự thê thảm, nhưng Hướng Nhật cũng chẳng đồng tình là mấy, vụ mua bán lần này của Vương gia một ngày nào đó sẽ phải trả, chỉ là sớm hay muộn thôi. Mà hắn cũng không vì Vương gia thê thảm mà quên tính sổ, hàng của mình cũng chẳng thể ném đi một cách uổng phí, dù Vương gia không có địa bàn nhưng nhiều năm làm ăn chắc cũng tích góp được chút ít chứ?
Vẻ mặt Vương Giai Hào đầy lo âu, đột nhiên hung hăng đá vào bánh xe:
- Nghĩa Tân Xã, tao sẽ không để chúng mày yên ổn!
- Nghĩa Tân Xã?
Hướng Nhật giật mình, ánh mắt cũng sáng rực lên:
- Đàm phán cùng cha cậu ở bên trong là người của Nghĩa Tân Xã sao?
Tuy không hiểu vì sao Hướng Nhất hứng thú như vậy nhưng Vương Giai Hào vẫn giải thích:
- Đúng vậy, là người của Nghĩa Tân Xã, bọn phản bội này, nếu trước kia không có Vương gia chúng tôi ủng hộ làm sao chúng có thể trở thành bang hội đứng đầu chứ? Giờ Vương gia gặp khó khăn chẳng những chúng không giúp đỡ mà còn bỏ đá xuống giếng! Sớm muộn gì tôi cũng sẽ tính sổ với chúng!
Nói lời cuối cùng ẩn chứa đầy hận thù, hiển nhiên là hận thấu xương với Nghĩa Tân Xã.
- Dẫn tôi vào xem, việc đàn phán này cũng khá hứng thú đấy.
Hướng Nhật cười lạnh. Nghĩa Tân Xã đúng là trùng hợp đấy chứ? Mặc dù có vài việc đúng là tối mới làm được nhưng đó là ở nội thành, chung quanh đây chẳng có mấy người, cái này đúng là cơ hội trời cho đối với hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.