Lúc Hướng Nhật tỉnh lại thì trời đã sáng trưng, ánh nắng chói lọi khiến Hướng Nhật lấy tay che mắt theo bản năng rồi vội vã đứng dậy. Lập tức hắn cảm thấy rợn da gà bởi phát hiện ra mình không còn ở trong biệt thự mà lúc này đã là nơi hoang sơn cùng cốc. Chung quanh có những rừng cây tùng rậm rạp đủ để cho hắn biết mình đã rời khỏi xã hội văn minh. Chuyện gì xảy ra?
Khẽ xoa đầu cho tỉnh táo Hướng Nhật liền nhớ tới cảnh tượng kinh khủng trước khi hôn mê theo bản năng nắm tay lại cảm thụ lực lượng, ngon, ngoài việc thân thể hơi bủn rủn thì lực lượng tràn trề, cũng không bởi Hồng Long hút lấy mà yếu đi thậm chí hình như còn tăng thêm. Phải chăng là mạnh mẽ thêm một chút?
Hồng Long rớt ở bụi cỏ cách đó không xa, Hướng Nhật nhặt lên, mặc dù không rõ đây là đâu nhưng mình bị mang đến đây khẳng định là có liên quan tới nó. Xem xét tình huống chung quanh, rõ ràng là một khu rừng nguyên sinh, đau đầu rồi đây. Bắc Hải là một đô thị hiện đại, không thể nào có khu rừng như vậy, rốt cuộc mình bị đưa tới cái nơi quỷ quái gì đây! Sờ túi, điện thoại cũng ở bên người nhưng chuẩn bị gọi thì lại không có sóng. Cmn, Hướng Nhật lẩm bẩm, có lẽ mình đang ở nơi vô cùng hẻo lánh.
Cẩn thận suy nghĩ hắn cảm thấy trước hết nên đi ra khỏi khu rừng nguyên sinh này, tìm nơi có người hỏi xem rốt cuộc mình đang ở đâu. Muốn ra khỏi khu rừng già
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-luu-manh/789518/chuong-804.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.