Chương trước
Chương sau
- Phụt.
Bay ra cách boong tàu bảy tám thước, gã đàn ông hung tợn kia va phải chướng ngại vật mới dừng lại.
- Lần này đáng giá 300 vạn chứ?
Hướng Nhật duỗi tay đứng im tựa như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Đám người chung quanh bất ngờ, không ai nghĩ Hướng Nhật sẽ ra tay, mà gã "chủ nợ" to con thoạt nhìn không mấy hiền lành bị một đấm nhẹ nhàng bay ra tít xa. Nếu không nhìn thấy tận mắt thì không ai tin nổi.
Hà Vạn Kiệt kinh nghiệm phong phú cũng bị sự hung hãn của Hướng Nhật hù dọa nhưng rất nhanh hắn ý thức được đây là địa bàn của mình, có kẻ dám giương oai chỗ mình thì chuyện mất mặt này hắn tuyệt đối không thể bỏ qua.
- Bắt lại!
Bất chấp việc phá hỏng không khí buổi tiệc Hà Vạn Kiệt liền ra lệnh, mấy gã mặc trang phục thủy thủ bên cạnh liền lao về phía Hướng Nhật.
- Ông chủ!
Tô Úc kinh hãi hét lên, không quan tâm việc gọi ra sao, thực sự thì cũng chẳng ai để ý nàng nói gì. Hướng Nhật ngăn cản Tô Úc muốn lao tới "dây máu ăn phần" lại, đánh về phía đám phục vụ, đấm đá vài cái thì cả đám theo gương gã chủ nợ kia bắn ra xa. Âm thanh ầm ầm vang lên, từng gã thủy thủ bay ra sau đó hét lên thảm thiết.
Tiếng huyên náo làm hủy buổi tiệc, tất cả mọi người đều hiếu kì kéo qua càng lúc càng đông. Một số người không hiểu gì liền được kẻ khác giải thích cặn kẽ. Dù là nhìn tận mắt hay nghe kẻ cũng đều nhìn Hướng Nhật bằng ánh mắt khinh bỉ cùng sợ hãi.
Hà Vạn Kiệt choáng váng, hắn không ngờ đám đô con tạm thời gọi là thủy thủ ấy lại là cọp giấy, bị một thằng nhóc hắn cũng có thể đẩy ngã như Hướng Nhật đánh thành ra như vậy.
Nhưng hắn cũng không ngu, biết Hướng Nhật nhìn gầy yếu nhưng khẳng định là con nhà võ.
- Một, hai,..năm. Tổng cộng có mỗi tên 300 vạn, là 1500 vạn.
Hướng Nhật không thèm quan tâm ánh mắt kẻ khác, chỉ chỉ đám thủy thủ nằm ngắc ngoải trên mặt đất nhìn Hà Vạn Kiệt cười cười:
- Trước đó đã trả 300 vạn nhưng vừa rồi tao mới vay 1500 vạn có phải tao nên trả cho mày không nhỉ?
- Mày muốn làm gì?
Hà Vạn Kiệt thấy vẻ mặt không chút tốt lành của Hướng Nhật liền cả kinh hét lên.
- Thiếu nợ thì phải trả là chuyện thiên kinh địa nghĩa, không phải vừa rồi mày muốn thế sao? Thế này đi, tao chịu thiệt một chút, bạt tai là xong chuyện, tao đánh mày 1500 vạn coi như hết nợ nần?
Hướng Nhật chậm rãi bước tới giọng nói bình thản tựa như một người thương lượng đầy thiện ý chứ không phải việc sống chết gì. 1500 vạn! Dù là một tảng đá cũng vợ thành cám. Hà Vạn Kiệt hoảng sợ muốn lui ra sau nhưng Hướng Nhật xách cổ hắn ném xuống sàn.
- Mày đừng làm.
- A.
Chưa dứt lời Hướng Nhật đã tát vào mặt hắn. Mặc dù đã không chế sức mạnh nhưng vẫn khiến mặt hắn sưng vù lên. Hà Vạn Kiệt ngẩn ngơ, lúc tỉnh ra thì vẻ điên cuồng đã biến mất, không chút giãy dụa nhưng ánh mắt oán độc đầy cừu hận nhìn chằm chằm vào Hướng Nhật. Nếu ánh mắt giết người thì sợ rằng Hướng Nhật đã chết không biết bao nhiêu lần.
Hướng Nhật không thèm quan tâm lại tiếp tục đánh tới. Nửa mặt còn lại của Hà Vạn Kiệt phồng lên nhưng hắn vẫn không nói gì, ánh mắt càng thêm ác độc. Chỉ là người thường mà thôi, dù là con của Hải Thần thì sao, chọc giân ta thì sẽ phải ăn đòn! Hướng Nhật đánh lia lịa biến Hà Vạn Kiệt thành đầu heo nhưng vẫn chưa ngừng to ra. Vẻ anh tuấn tiêu sái lúc đầu đã thay bằng sự thê thảm.
Hướng Nhật cũng lạnh lòng, xem ra cần phải đề phòng chó dại rồi, đừng thấy vẻ thảm thiết khi bị làm nhục này, chỉ cần tự do xong thì kẻ này trả thù sẽ cực kì tàn ác. Hướng Nhật bạt tai cũng khiến đám khách rét lạnh. Được mời nên ai cũng biết Hà nhị công tử, dù có cơ hội được tiến lên xun xoe nhưng chẳng ai dám cứu hắn từ tay Hướng Nhật.
Biểu hiện của Hướng Nhật quá mạnh mẽ lại có thêm mấy vết xe đổ trước đó nên không ai dại gì mà đem mạng ra chơi đùa với tử thần.
- Giờ còn bao nhiêu tiền nhỉ, là ba tám hay ba chín đồng, hỏng, tao quên mất rồi.
Đối mặt với kẻ địch bị mình đánh dữ dội vẫn oán độc như vậy Hướng Nhật cảm thấy tay hơi nhức nhối, hiển nhiên không phải là đau mà là đánh lâu quá hơi căng cơ.
- Được rồi, coi như ba chín đi, dù sao tao cũng chịu lỗ.
Nói xong Hướng Nhật đánh thêm một cái, tuyệt đối không có chút đồng cảm. Tô Úc ở bên cũng run sợ, không phải ông chủ làm vậy là quá độc ác sao? Dù bối cảnh của mình không kém Hải Thần nhưng vũ nhục con trai của Hải Thần như vậy thì rốt cục không có cách nào hòa giải.
Đột nhiên từ đám người truyền tới tiếng huyên náo sau đó tự động tách ra như tránh nước sôi tạo ra một lối đi đủ cho bốn người cùng vào.
Một người là Tài Thần lão nhân Long Tương bước đi uy vũ, dù tóc đã hoa râm nhưng sắc mặt vẫn hồng hào không hề thấy nếp nhăn, mặc trang phục nhà Đường màu lam nhạt, cũng là người duy nhất trên thuyền ăn vận như vậy, vẻ mạt bình thản nhưng xem ra rất mất hứng. Chỉ là tạm thời chưa rõ xảy ra chuyện gì nên mới chưa phát tác.
Phía sau hắn là một gã trung niên bốn mươi tuổi, không hề có gì đáng chú ý. Vừa thấy thì đám người vây quanh vội hô lên:
- Hà tiên sinh tới.
- Là Hà tiên sinh.
- Tốt rồi, Hà tiên sinh tới.
Mặc dù Hướng Nhật dạy dỗ Hà nhị công tử nhưng tai không điếc, cũng nghe thấy tiếng xì xào chung quanh. Hà tiên sinh? Trên thuyền bàn tán xôn xao như vậy xem ra cũng chỉ có thể là chủ nhân chiếc thuyền này – Hài Thần Hà Thiên Hoành!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.