- Rốt cục anh là người hay là ma?
Tiết Băng hồi phục sau cơn sợ hãi, nhìn Hướng Nhật cảm thấy từng lỗ chân lông đang đựng đứng lên. Đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma.
- Yên tâm, tôi là người, chỉ là có chút năng lực đặc thù thôi.
Hướng Nhật đoán được gì đó, khẽ mỉm cười nói:
- Đúng rồi, chỗ các người thực sự không có một lão già họ Trương à?
- Không có.
Tiết Băng lắc đầu. Biểu hiện của Hướng Nhật khiến nàng không dám đối đãi với hắn như người thường, nhưng chẳng lẽ đối phương thực sự đến tìm người?
- Quên đi.
Hướng Nhật cũng không nhiều lời, nhìn bộ dạng đối phương thì rõ ràng nàng không hề giấu diếm. Bỏ đi.
- Này, anh chờ một chút.
Tiết Băng vội kêu hắn lại.
- Không phải muốn tôi tiếp tục chơi với cô một lần nữa chứ?
Hướng Nhật dừng lại cười cười nhìn Tiết Băng.
- Công phu vừa rồi của anh, có thể dạy chúng tôi không?
Tiết Băng có chút xấu hổ, những nữ sinh bên cạnh nghe nàng nói cũng nhìn Hướng Nhật bằng ánh mắt nóng bỏng đầu chờ mong, cảm giác thù hận lúc trước cũng bay mất. Hướng Nhật dở khóc dở cười, thì ra là cái này, kiên quyết lắc đầu nói:
- Không thể!
- Vì sao?
Tiết Băng dò hỏi, cảm giác như nếu không giải thích rõ ràng sẽ bị trời phạt vậy.
- Bởi vì các người không có tiềm lực.
Hướng Nhật liền đả kích.
- Tiềm lực?
- Được rồi, như kiểu có một số người trời sinh ra đã có thể làm được, mà cũng có người dù làm thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-luu-manh/789461/chuong-747.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.