Chương trước
Chương sau
Nói xong xuôi với Trần thượng tướng, Hướng Nhật vội vã vào trong xe. Tài xế là hai gã trung niên thường đi bên cạnh lão gia tử, cũng không nói gì với Hướng Nhật, có lẽ trước đó đã được dặn dò, khởi động xe hướng về phía bắc mà đi.
Cũng thật trùng hợp, cửa hàng tổng hợp phần tử tội phạm lựa chọn lại đúng là cửa hàng xảy ra vụ tranh chấp chiếc Ferrari lúc trước.
Nhưng lúc Hướng Nhật đuổi tới cửa hàng chỉ còn lại hai phần ba, một phần đã trở nên tàn tạ. Mà bên ngoài cửa hàng tổng hợp cảnh sát đã lập hàng rào. Nhưng người đứng xem không ít, vây quanh ba bốn lớp, rất nhiều phóng viên giơ camera chực chờ như hổ đói, liều mạng tiến về phía cửa. Nếu không có hàng rào có lẽ đã liều mạng lao vào hiện trường phỏng vấn.
Cảnh sát tận lực xua đuổi người để lấy lối đi, bởi sự việc quá mức nguy hiểm, vận nhất có kẻ ném boom vào đám đông thì tuyệt đối sẽ vô cùng lớn chuyện. Xe Hướng Nhật cách đám đông không xa, lái xe không dừng lại mà bắt đầu chuyển hướng.
Lục tìm giấy chứng nhận hôm qua Trần thượng tướng đưa cho, Hướng Nhật chen vào đám người. Chưa đợi hắn tiếp cận rào chắn, một cảnh sát mặc chế phục trẻ tuổi liền cản lại:
- Vị tiên sinh này, nơi đây rất nguy hiểm, mời anh lập tức rời đi!
Trong âm thanh đầy vẻ chân thành đáng tin cậy.
- Tôi tới chấp hành công vụ.
Hướng Nhật đưa tờ giấy chứng nhận màu đỏ ra đưa cho gã cảnh sát.
Cảnh sát trẻ tuổi lặng đi, vốn tưởng Hướng Nhật là đứa trẻ ranh, nhìn như đến phá rối nhưng nhìn giấy chứng nhận của Quốc An Cục thì gã cảnh sát trẻ tuổi liền trở nên cung kính, lễ phép nói:
- Mời thủ trưởng vào.
- Ừm.
Hướng Nhật gật đầu, cầm giấy chứng nhận của mình thầm đắc ý, xem ra sau này có việc cứ đưa ra là xong tuốt.
Thành công đi vào, Hướng Nhật đến gần mấy chiếc xe cảnh sát hợp lại tạo ra thành lũy, một cảnh sát trung niên đang nghe thủ hạ báo cáo.
- Tôi là người Quốc An Cục, tình huống bên trong thế nào?
Cảnh sát trung niên là lãnh đạo cao nhất ở đây, mặc dù Hướng Nhật ăn nói không hợp lẽ khiến hắn bất mãn nhưng người ta là Quốc An Cục, mình không quản được. Mà chuyện này ảnh hưởng rất lớn, không cho phép bản thân thể hiện quan uy.
Tuy cảm thấy Hướng Nhật quá trẻ nhưng cũng không hề nghi ngờ, bởi lẽ có thể vào bên trong vòng bảo vệ khẳng định đã kiểm tra gắt gao.
- Bên trong có 6 kẻ bắt cóc cùng với 27 con tin, vừa rồi vụ nổ làm ba con tin bị thương đã cứu ra nhưng hai người bị thương nghiêm trọng đã tử vong, người còn lại đang được cấp cứu.
Người trung niên kiên nhẫn nói.
- Chỉ bị thương ba người?
Hướng Nhật hỏi han, C4 nổ mạnh lại ở khu vực sầm uất, dù trước đó đám phần tử nổi loạn khiến con tin hoảng sợ khiến khách đi đường cũng tản ra nhưng tuyệt đối không thương vong ít như vậy.
Bị Hướng Nhật hỏi dồn gã trung niên có chút xấu hổ ấp úng không nói gì, là thẹn quá hóa giận. Nếu không phải xảy ra vụ nổ lớn hắn tuyệt đối không khách khí với nhân viên Quốc An Cục nho nhỏ như vậy mà sớm đã cho thủ hạ đuổi ra ngoài.
- Biết kẻ bắt cóc ở đâu chứ?
Hướng Nhật biết mình hỏi vào điểm cố kị, lập tức chuyển sang chuyện khác.
- Không thấy người nhưng đương nhiên là ở lầu hai, góc chết phía Tây Nam, chỉ ở đó bên ngoài mới không biết tình huống.
Thấy Hướng Nhật tránh chủ đề đó, gã cảnh sát cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ chỉ góc tường phía Tây Nam. Kẻ bắt cóc lần này kinh nghiệm phong phú, biết làm sao để tránh tay súng bắn tỉa, vị trí cực kì xảo diệu.
- Các người đã thử xông vào cứu con tin chưa?
Hướng Nhật vội hỏi.
- Không có mệnh lệnh cấp trên chúng ta chưa dám hành động thiếu suy nghĩ, đây là hàng chục mạng người.
Cảnh sát trung niên nghiêm túc nói.
Hướng Nhật cực kì khinh bỉ, vĩ đại vậy sao, thế thì cần gì che giấu số người thương vong thực sự, nhưng hắn cũng không muốn nói ra mà đắc tội người dù hắn không hề e ngại đối phương.
- Cửa hàng tổng hợp ngoài cửa chính còn có nơi nào khác đề vào không?
- Cửa ra vào khác đã bị bịt kín, cam đoan không để kẻ bắt cóc chạy trốn.
Cảnh sát trung niên nghĩ rằng Hướng Nhật lo lắng việc tội phạm bỏ trốn liền cam đoan.
Hướng Nhật lại không hỏi cái đó, thực tế là hắn muốn đi vào nên mới nói vậy. Nhìn phía Tây Nam, Hướng Nhật hơi nhíu mày.
Xem ra muốn thần không biết quỷ không hay đi vào bên trong là không thể. Đám tội phạm to gan lớn mật này nếu đã lựa chọn tại khu thương mại khẳng định là chuẩn bị kĩ lưỡng, đối với mỗi nơi đều rõ như lòng bàn tay.
Tuy rằng không thấy tình huống bên ngoài nhưng chỉ cần có người tiến vào khẳng định sẽ bị phát hiện.
Hướng Nhật cẩn thận xem xét cấu trúc cửa hàng tổng hợp sau đó mới nói với gã cảnh sát:
- Tôi muốn vào trong, các người tiếp tục thủ ở đây.
- Cậu muốn đi?
Gã trung niên bị Hướng Nhật làm cho sửng sốt, đánh giá Hướng Nhật một phen, chẳng lẽ đây là chuyên gia đàm phán? Nhưng lúc trước chuyên gia đàm phán đã trúng một phát súng, cũng may là mặc áo chống đạn không là toi rồi, vì vậy không còn chuyên gia đàm phán đi vào. Mà chuyên gia đàm phán hư hư thực thực trước mắt của Quốc An Cục này dường như rất to gan, không coi sống chết ra gì.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.