Chương trước
Chương sau
"Con thỏ, chú không cần ra tay, dù sao ông già chú cũng là nhạc phụ của anh, nghe nói có chút quan hệ với Trứu gia, cứ để anh với con tinh tinh làm đi"
Hướng Nhật nói lời này cũng là có lí do nhất định, buổi sáng thấy Sở A và Trứu Chính Long đi cùng nhau, vốn là lão đại lão nhị Bắc Hải, không có chút quen biết hiển nhiên là không thể.
"Khỉ gió, đừng có khua tay múa chân, ông còn chưa đáp ứng mày đâu" tinh tinh bất mãn nói, nhưng thoáng nhìn ánh mắt Hướng Nhật như thèm thịt người kia liền đổi giọng:
"Chẳng qua giúp một kẻ sắp chết cũng không phải là không được"
"Các chú tính đi, lúc làm việc thì gọi anh, anh về làm một giấc đã" ông anh vợ liếc mắt nhìn tinh tinh và Hướng Nhật, trùm chăn lại, ánh mắt đăm chiêu như đang nhớ người yêu vậy. Chẳng qua trong lời nói đã có ý đá hắn ra ngoài việc này, không để cho hai tên súc vật lôi kéo, ông ạnh rể quyết định đứng ngoài, Hướng Nhật cũng không nói gì thêm.
"Tinh tinh, tình huống Trứu gia hẳn là mày hiểu rõ nhất, có gì.chỗ nào dễ ăn nhất?" Hướng Nhật nghiêm mặt hỏi tinh tinh.
"Chỗ ngon ăn à.Tao xem nào" con tinh tinh ra vẻ trầm tư, đột nhiên mắt sáng rực lên.
"Muốn nói chỗ dễ thịt nhất của Trứu gia, ngoài cái tên Đại công tử diêm dúa kia ra, chả còn chỗ nào ngon lành hơn hắn đâu"
"Trứu Văn Uyên?"
Hướng Nhật sửng sốt, mơ hồ đoán ra cái chủ ý gì đó của tinh tinh.
"Ha ha, đúng là thằng nhóc đó. Mày không biết, thằng oát con đó thực đủ điên, thường xuyên tự nhận ta đây là công tử đệ nhất Bắc Hải, ai cũng không thèm để trong mắt, cho dù con thỏ hắn cũng không thèm nể mặt" con tinh tinh bỗng lại gần thì thầm vào tai Hướng Nhật.
"Mày xác định có thể như vậy?" ánh mắt Hướng Nhật cổ quái, cảm giác chủ ý của con tinh tinh thật bẩn thỉu.
"Tuyệt đối là được!" tinh tinh bày ra vẻ chắc ăn, chẳng qua đem cái chủ ý bẩn thỉu kia nói ra, sẽ không ai cảm thấy hắn chỉ khẳng định đơn giản như thế.
"Chúng mày xác định muốn ra tay từ Trứu Văn Uyên?" ông anh vợ giả vờ ngủ đột nhiên mở mồm nói.
Hướng Nhật vừa nghe liền nói:
"Có phải con thỏ có ý kiến gì hay không?"
"Chả có"
Nói xong câu gã anh rể lại ngủ tiếp.
Chẳng qua Hướng Nhật cảm thấy ông anh vợ đột nhiên nói câu kia không chỉ đơn giản như vậy, khẳng định có thâm ý gì đó chỉ là tên súc vật này luôn nói chuyện không có đầu đuôi gì cả.
"Con tinh tinh, mày thấy sao?" Hướng Nhật liếc mắt nhìn tinh tinh nói.
"Còn sao nữa? Cái chủ ý của anh được chứ?" con tinh tinh hỏi ngược lại.
"Tốt là tốt, chẳng qua không biết sau này mày có đẻ ra nổi thằng ku không nữa?"
Hướng Nhật đáp lại.
"Ông nhổ vào"
..
Từ phòng bệnh của hai tên súc vật đi ra, Hướng Nhật quay lại phòng bệnh của Trứu Văn Tĩnh đón con gái về nhà. Trong nhà chả có ai, đã là giữa trưa mà sao không ai về nấu cơm?
"Tiểu Ái, con xem TV, ta đi nấu cơm, bà và các cô về thì gọi ta" Hướng Nhật muốn tránh con gái để gọi điện thoại, dù sao việc mình trở về Bắc Hải cũng có vài người chưa biết.
"Dạ, thúc thúc" cô bé cực kì ngoan ngoãn gật đầu rồi quay ra xem TV.
Vào trong bếp, Hướng Nhật lấy điện thoại, xem ra vẫn là gọi cho Thư Dĩnh trước, nữ hoàng vẫn đang ở nhà nàng vậy thì nữ hoàng cũng thuận tiện biết mình đã về. Nhớ tới giây phút nóng bỏng bên bờ sông kia, Hướng Nhật liền cảm thấy máu nóng lên rồi, nữ hoàng tuyệt đối là người phụ nữ có mị lực nhất mà hắn gặp qua, thành thục đoan trang, nóng bỏng gợi cảm, cao quý nhưng vô cùng dễ gần, đáng tiếc tuyệt thế mỹ nữ lại chỉ nhìn mà không thể ăn, nếu ăn rồi thì hậu quả cực kì nghiêm trọng. Rất nhanh có người nghe điện thoại, giọng cô bé Thư Dĩnh cực kì hưng phấn nói:
"Hướng Quỳ? Anh đã về?"
"Ừm, đã về"
"Tốt quá, em đang nhớ anh, anh ở đâu?" tựa như đã xa cách mấy trăm năm, giọng nói của Thư Dĩnh làm Hướng Nhật cảm giác như vậy.
"Ở nhà, à.Giờ anh đang bận vài việc, buổi tối chúng ta gặp nhau được chứ?" Hướng Nhật cũng không có ý lảng tránh, nhưng hiện giờ không thể gặp mặt, để con gái ở nhà một mình hắn cũng lo, hơn nữa Sở Sở cùng các nàng sắp về, giờ mà đi không phải là muốn chết sao?
"Dạ, em chờ anh" tuy rằng giọng có chút mất hứng, chẳng qua Thư Dĩnh cũng không hỏi người ấy đang làm gì, nàng luôn là rất thông minh.
"Nhớ kĩ, tắm rửa sạch sẽ chờ anh" Hướng Nhật cười dâm đãng.
"Anh xấu xa!"
"Tốt lắm, anh cúp máy đây, tối anh sẽ gặp em" cúp điện thoại, Hướng Nhật lại gọi cho Nhâm đại tiểu thư, có lẽ cô nàng này cũng rất nhớ mình. Mà mình đối với cô nàng chân dài "mê người" kia cũng nhớ vô cùng.
Điện thoại vừa vang lên, Nhâm đại tiểu thư nói có chút giống như oán phụ chốn khuê phòng:
"Sao lại rảnh gọi điện cho em? Không phải anh ở Hàn Quốc à? Em đã hỏi mấy người Sở Sở".
"Đồ ngốc, anh về rồi nè" hôm qua mấy người Sở Sở xin phép nghỉ học, xem ra Nhâm đại tiểu thư vẫn chưa biết mình đã về.
Quả nhiên, dường như bị tin này làm giật mình, nhưng Nhâm Quân lại trầm mặc một hồi, mới tự dối lòng:
"Về thì sao? Hừ, sao anh không ở Hàn Quốc thêm vài ngày, em nghe nói ở đó nhiều gái đẹp lắm mà".
"Nhớ em chứ còn sao, bà xã, có nhớ anh không?" Hướng Nhật biết cô bé này ghen không ít, cho nên tuyệt đối không thể để nàng tự do phát huy óc tưởng tượng phong phú của mình.
"Không nhớ!" Lại tự không thực tâm nói.
"Không nhớ? Em dám không nhớ anh? Tốt, buổi chiều xem anh tét mông em ra sao, xem em còn dám không nhớ chồng à"
Đến trường với Hướng Nhật mà nói là bắt buộc rồi. Dù sao mình đã nhiều ngày không lên lớp, mà phải nhanh chóng điều tra xem Hác đại tiểu thư gần đây có kết thù với ai ở trường không, Hướng Nhật đối với việc Hác Tiện Văn bị trúng độc vẫn canh cánh trong lòng, thứ hai cũng thuận tiện xem mỹ nữ lão sư Tống Thu Hằng ra sao.
"Anh dám, em mách bác gái!" vừa nghe hắn muốn tét mông mình, Nhâm đại tiểu thư liền tung sát chiêu.
"Bác gái, em nói mẹ anh?".
"Đúng thế, em có số bác gái nè, em còn biết bác gái chưa về nhà, anh dám đánh em thì em sẽ mách" giọng nói cực kì đắc ý.
"Quân Quân, giờ cũng thực to gan nhỉ?" kỳ quái nói một tiếng, Hướng Nhật cười thầm, cô bé kia nghĩ rằng thực có thể tóm gáy mình sao?
"Hừ!" đang định nói thì trong điện thoại truyền đến một âm thanh khác:
"Quân Quân, ai gọi thế? Sao mà lâu vậy".
"Hướng Quỳ, tốt lắm, mẹ biết rồi" âm thanh vang lên.
"Hướng Quỳ, tính sổ anh sau, mẹ tìm em có việc, chiều đến trường xem thu thập anh ra sao!" đưa điện thoại ra phía trước, Hướng Nhật nghe rõ ràng giọng của mẹ vợ:
"Nếu là Tiểu Hướng thì hai đứa tâm sự nhiều vào".
Chẳng qua Nhâm đại tiểu thư vẫn nhân tâm cúp máy, cô bé này, không ít sở trường, là gan cũng to thật, muốn hung hăng thu thập mình, chiều nay xem ai thu thập ai!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.