Chương trước
Chương sau
Thật vất vả lắm Hướng Nhật mới có thể thoát khỏi nha đầu Hác Manh kia, hắn đang rón rén bước trên lầu hai, hướng tới phòng của Hác Tiện Văn, cũng không gõ cửa, mà trực tiếp đẩy cửa tiến vào.
Phòng khách rất gọn gàng sạch sẽ, nhưng Hác Tiện Văn lại không ở đó, Hướng Nhật ngưng thần lắng nghe, từ phòng ngủ trong truyền ra tiếng thở nhẹ cùng tiếng nhạc phát ra từ máy.
Tựa như một tên trộm, Hướng Nhật tựa vào tường, ánh mắt xuyên qua khe hở của cánh cửa, quả nhiên nhìn thấy Hác Tiện Văn đang nằm ở trên giường, chính là rất khác với lúc bình thường, lúc này Hác Tiện Văn trên mặt có chút tái nhợt, kính mắt cũng đã tháo xuống, lộ ra vẻ nhu nhược đặc trưng của nữ hài tử.
"Cốc Cốc Cốc." Hướng Nhật nhẹ nhàng mà gõ gõ cửa, nguyên bản hắn tính đột nhiên xuất hiện trước mặt Hác Tiện Văn, nhưng sau khi nhìn thấy bộ dạng nàng như vậy lại sợ kinh động nàng.
"Là Tiểu Manh sao?" Hác Tiện Văn cũng không có ngẩng đầu, lúc này cùng nàng ở nhà, cũng chỉ có muội muội bướng bỉnh kia mà thôi.
"Văn Văn, là ta." Hướng Nhật mở miệng, chậm rãi đẩy cửa tiến vào.
Nghe được thanh âm quen thuộc của nam nhân, Hác Tiện Văn sửng sốt một chút, nhưng ngay sau đó quay đầu nhìn về phía cửa, ánh mắt lộ vẻ không dám tin cùng kinh hỉ cực kỳ: "Anh đã trở lại?"
"Ừ, ngày hôm qua vừa mới xuống máy bay, em sinh bệnh à?" Hướng Nhật bước nhanh đến, ngồi xuống bên mép giường, một bàn tay sờ trán Hác Tiện Văn.
"Chỉ là có chút không thoải mái." Hác Tiện Văn cầm lấy kia bàn tay to lớn đang ôn nhu dán tên trán của mình, tuy cảm giác so với trán mình lạnh hơn một chút, nhưng lại đem đến cho nàng cảm giác an tâm.
"Em đã gặp bác sĩ chưa?" Hướng Nhật cùng Hác Tiện Văn đích cảm giác rất khác nhau, trán của nàng so với tay hắn nóng hơn, dấu hiệu này cho thấy, Hác Tiện Văn quả thật phát sốt rồi.
"Em vừa mới uống thuốc xong."
"Vậy là em vẫn chưa gặ bác sĩ?" Nghe Hác Tiện Văn đáp vậy, Hướng Nhật tự nhiên hiểu được nàng đang muốn lảng tránh vấn đề này.
"Anh cùng em đi bệnh viện." Cũng không phải hắn đem chuyện bé xé ra to, mà là hắn không hy vọng nữ nhân của mình xảy ra bất cứ nguy hiểm nào, cho dù là một chút bệnh tật nho nhỏ, hắn cũng rất đau lòng.
"Em không muốn đi." Hác Tiện Văn lắc lắc đầu, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm nam nhân, trong mắt lộ vẻ ôn nhu.
"Nghe lời anh." Hướng Nhật bị nàng nhìn, trong lòng mềm nhũn, cưng chiều sờ sờ tóc nàng.
"Anh ở đây cùng em nói chuyện một lát được không?" Hác Tiện Văn ánh mắt vẫn tràn ngập nhu tình nhìn hắn, trong giọng nói mang theo một tia khẩn cầu cũng nũng nịu.
".Được rồi, nhưng mà sau khi nói xong em phải lấy được bệnh viện đấy." Hướng Nhật làm ra vẻ nhượng bộ, hắn cũng biết, có một vài thời điểm, nữ nhân là động vật cảm tính.
"Đột nhiên em lại không muốn nói." Hác Tiện Văn chủ động đem thân thể mình tựa vào trong lòng nam nhân, khóe miệng mỉm cười ngọt ngào.
"Em là vì không muốn đi bệnh viện mà tìm cớ sao?" Hướng Nhật có chút dở khóc dở cười, nhưng cảm nhận được thân thể mềm mại trong lòng mình, tay hắn cũng nhẹ nhàng mà đặt lên trên vòng eo mảnh khảnh của Hác Tiện Văn.
"Bị anh nhìn thấu rồi." Không có vẻ giác ngộ khi bị vạch trần, Hác Tiện Văn cầm lấy tay của nam nhân trên eo mình bồi hồi, lại có chút ngượng ngùng nói.
"Văn Văn." Hướng Nhật nhẹ nhàng mà kêu một câu, cũng cầm bàn tay nhỏ bé của Hác Tiện Văn, đặt lên mặt mình vuốt nhẹ một cái, cảm thụ chút xúc cảm nhẵn nhụi trơn mềm.
"Dạ." Hác Tiện Văn nhẹ nhàng đáp.
"Biết anh hôm nay tới đây làm gì không?" Hướng Nhật hỏi.
"Chẳng lẽ không phải muốn gặp em?" Hác Tiện Văn hướng lên trên nhìn hắn, trong ánh mắt lộ ra vẻ nghi hoặc cùng một tia giảo hoạt.
Hướng Nhật bị hỏi liền sửng sốt, đối với vấn đề này, hắn thật đúng là không biết phải trả lời như thế nào. Nếu nói là đúng, rõ ràng có chút không thành thật, còn nói không phải, lại tựa đang có lỗi với Hác đại tiểu thư.
Nhìn thấy bộ dáng khó xử của nam nhân, Hác Tiện Văn đột nhiên cười rộ, Hướng Nhật lúc này mới phát giác bị nàng trêu cợt, liền nhân lúc nàng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, hung hăng hôn một cái: "Anh chuẩn bị mua phòng ở, ngay bên trong khu biệt thự Chân Long."
"Thật vậy sao?" Nghe thấy tin tức kinh hỉ này, nguyên bản vì bị nam nhân đánh lén mà mà trên mặt Hác đại tiểu thư mang theo chút hờn dỗi chợt biến mất, thay vào đó là vẻ mặt hưng phấn cùng chờ mong.
"Ngay cả số nhà cũng tốt lắm, em đoán thử xem là bao nhiêu nào?"
Trong lúc nhất thời, Hác đại tiểu thư mất bình tĩnh, xuay người ôm lấy cổ của nam nhân hỏi: "Là số bao nhiêu? Mau nói cho em biết."
"Hắc hắc, số 56." Hướng Nhật cũng không tiếp tục đùa với nàng, nhìn thấy băng sơn mỹ nhân của ngày xưa biến thành một nữ nhân ôn nhu như hiện nay, trong nội tâm hắn cũng phát ra một cảm giác thành tựu.
"A" Hác Tiện Văn kinh hô một tiếng. Nguyên nhân là vì, nhà nàng ở số 58, tuy rằng hai người ngăn cách một số, nhưng hai nhà lại liền nhau, bởi vì ở trong khu biệt thự Chân Long, số nhà của mỗi biệt thự đều dựa theo những con số đan xen và song song với nhau tiến hành sắp xếp. Đương nhiên, nói là liền nhau, kỳ thật hai căn biệt thự còn là có chút khoảng cách, cái này quyết định bởi kích thước của biệt thự cùng cây cối xung quanh.
"Em có kinh hỉ không? Về sau chúng ta có thể dễ dàng gặp mặt nhau rồi, cùng đến nhà đến nhà ặn một bữa cơm cũng chỉ phí vài bước mà thôi." Hướng Nhật vẫn còn một câu chưa nói: Hai người sau này trộm tình cũng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
"Dạ." Nhìn nam nhân, Hác Tiện Văn cũng không dấu ý nghĩ của mình, gật gật đầu thật mạnh, đang chuẩn bị nói chuyện, đột nhiên không hề báo trước ho khan một tiếng, trên mặt cũng xuất hiện vẻ ửng hồng kỳ lạ, thân thể mềm nhũn, ngã vật lên trên người nam nhân.
"Văn Văn, em làm sao vậy, đừng dọa anh." Hướng Nhật hoảng sợ, nhanh chóng đỡ lấy thân thể mềm mại không xương của Hác đại tiểu thư, bàn tay nhanh chóng sờ trán nàng, cảm giác so với khi nãy còn nóng hơn một phần.
"Không được, anh phải lập tức đưa em đi bệnh viện."
Hướng Nhật ôm lấy thân thể của nàng, vội vàng lao ra phòng.
Ở dưới nhà, vừa nghe được tiếng bước chân, Hác Manh vội vàng đứng lên, vẻ mặt hưng phấn chuẩn bị tiến đến, lại nhìn thấy lưu manh đang cùng tỷ tỷ của mình ôm ôm ấp ấp thân mật xuống lầu, thấy một màn kinh người này, nàng liền trừng mắt nói: "Lão sư, các ngươi."
"Ta đưa nàng đi bệnh viện." Hướng Nhật hiện tại cũng không muốn cùng nha đầu kia nói chuyện tào lao, nhanh chóng ôm hác đại tiểu thư ra khỏi nhà.
May mà trong khu biệt thự Chân Long cũng có một phòng khác tư nhân cao cấp, theo chỉ dẫn của Hác Manh, Hướng Nhật rất nhanh đem Hác Tiện Văn đến phòng khám đó.
Trong phòng khám tổng cộng chỉ có một bác sĩ cùng hai hộ sĩ, bác sỹ là một nữ nhân khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, bộ dạng rất có tư sắc, hai hộ sĩ còn rất trẻ, cũng xinh đẹp không kém.
Nhìn thấy Hướng Nhật vội vàng ôm một nữ hài tử tiến vào, bác sĩ cùng hai nàng hộ sĩ kia cũng không dám chậm trễ, vội vàng tiến ra đón, các nàng cũng biết những người nơi này không phú cũng quý, vạn nhất xảy ra chuyện gì đáng tiếc, các nàng gánh cũng không nổi.
Hướng Nhật đem người giao cho hai hộ sĩ, lại cùng bác sĩ chỉ huy đưa Hác Tiện Văn vào phòng cấp cứu, sau đó ở bên ngoài chờ đợi.
Một lát sau, mới nhìn thấy nữ bác sĩ rất có tư sắc kia thần sắc nghiêm túc đi đến.
"Bác sĩ, nàng không có việc gì chứ?"
Nhìn thấy ánh mắt của Hướng Nhật, nữ bác sỹ cân nhắc một chút mới nói: "Cố ấy bị điểm chút phong hàn, không có việc gì lớn, nhưng mà."
"Nhưng mà cái gì?" Hướng Nhật cơ hồ nhịn không được muốn động thủ.
"Nàng trúng độc?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.