Chương trước
Chương sau
- Nhị thúc.
Sở Nhị thiếu gia mới rồi còn vênh vênh váo váo thế mà giờ như chim sợ cành cong, thân hình cũng hơi run rẩy, hiển nhiên đối với vị nhị thúc Sở A này hắn có một tâm lý sợ hãi không phải bình thường.
Nhị thúc? Hướng Nhật sửng sốt, thì ra không phải là con riêng của Sở A, mà là cháu của Sở lão đầu. Còn nhớ lần trước mình đã giáo huấn một người cháu khác của hắn - Sở Nguyên, không ngờ giờ lại mọc thêm một.
- Tại sao ngươi lại ở đây?
Sở A hình không nghe thấy tiếng gọi "nhị thúc" của gã Sở nhị thiếu gia kia, vãn lạnh nhạt hỏi.
Thân hình Sở nhị thiếu gia càng thêm run rẩy, hắn chẳng qua là đến trêu ghẹo nữ đồng sự dưới chi nhánh công ty, ai ngờ chẳng may bị nhị thúc bắt gặp.
Trứu lão đầu thấy tình huống của đôi chú cháu này hình như có gì đó bất thường, vội bắt chuyện:
- Sở lão đệ, vị này là lệnh điệt sao? Cũng thật là nhất biểu nhân tài.
Nghe giọng Trứu lão đầu có ý hòa giải, Sở A cũng không tiện hỏi tiếp, liếc mắt nhìn Sở nhị thiếu gia một cái, sau đó định dẫn Trứu lão đầu đi vào trong.
- Nhị thúc.
Mắt thấy hai người muốn rời đi, Sở nhị thiếu gia không khỏi nóng ruột, hắn cũng không muốn mình để lại ấn tượng xấu cho nhị thúc, như vậy hết sức bất lợi với kế hoạch tương lai.
- Hả?
Sở A dừng bước, quay đầu lại, chân mày hơi nhăn lại.
- Là tên này quấy rối ở đây, cháu tới hỗ trợ.
Sở nhị thiếu gia chỉ vào Hướng Nhật, dù sao cũng chỉ là một tiểu nhân vật, chỉ cần có thể thay đổi cái nhìn của nhị thúc về mình, những cái khác hết thảy đều không quan trọng.
- A?
Sở A thản nhiên dời ánh mắt về phía Hướng Nhật, lúc trước bởi vì vóc người Hướng Nhật không nổi bật, bị mấy người cản tầm nhìn nên không chú ý lắm, lúc này vừa nhìn thấy người đứng đấy chính là Hướng Nhật, Sở A sắc mặt nhất thời có chút cứng ngắc, chẳng qua là trở lại bình thường rất nhanh.
Nhưng một thoáng sơ hở này vẫn không thoát khỏi cặp mắt híp của Trứu lão đầu, ánh mắt nhìn Hướng Nhật lộ ra vẻ hoài nghi và nghiền ngẫm.
- Sao cậu cũng ở đây?
Sở A vừa hỏi vừa nghiêm khắc nhìn lướt qua Sở nhị thiếu gia bên cạnh.
Chỉ nói một câu, nhưng khiến người xung quanh kinh hãi, mấy cô gái phụ trách việc bán nhà, nhất là mỹ nữ má lúm đồng tiền mỹ nữ lại càng kinh ngạc không thôi, không lẽ Sở A quen biết gã thanh niên ăn mặc chẳng ra gì này? Hơn nữa nghe giọng điệu hình như rất thân thuộc.
Còn Phương quản lý thì cảm thấy may mắn, may là lúc nãy không làm chuyện gì thất lễ, Sở nhị thiếu gia thì sợ tới mức mặt cắt không còn chút máu, không ngờ Nhị thúc lại quen biết đối phương, điều này làm cho hắn không khỏi hối hận vì sự kích động vừa rồi.
Trấn tĩnh nhất phải kể tới Trứu lão đầu, từ biểu hiện của Sở A lúc vừa nhìn thấy Hướng Nhật là hắn biết, Sở A biết gã thanh niên trông không có gì xuất chúng này.
- Mua nhà.
Hướng Nhật thản nhiên tiếp lời, dường như có chút thờ ơ với Sở A. Cũng khó trách, Sở A lại đi cùng Trứu lão đầu, còn nói nói cười cười, đối với Trứu gia Hướng Nhật vốn không có hảo cảm gì, hiện giờ ngay cả đối với Sở A cũng không thấy thoải mái.
Vẻ mặt Sở A hơi cau lại, trước mặt nhiều người như vậy mà tiểu tử này không nể mặt mình, hơn nữa ở đây còn có Trứu lão đầu - người cùng thế hệ với hắn, nhưng nhớ lại tình cảnh lần gặp mặt đầu tiên, Sở A cũng không nổi đóa ngay tại chỗ:
- Sao không báo ta biết một tiếng?
- Ta sợ Sở bá phụ là quý nhân bận nhiều việc, đương nhiên không dám quấy rầy.
Hướng Nhật vừa nói chuyện, vữa khẽ liếc mắt sang Trứu lão đầu ở bên cạnh đang tò mò quan sát hắn, Trứu lão đầu ném cho hắn một nụ cười thiện ý, bị Hướng Nhật trực tiếp coi như không thấy.
Người xung quanh nghe được mấy lời chẳng khác gì như châm chọc của Hướng Nhật thì tất cả đều giật nảy mình, tiểu tử này lại dám nói chuyện với Sở A như vậy, chẳng lẽ hắn không sợ đắc tội người giàu nhất Bắc Hải sao? Nhưng từ lời của Hướng Nhật lại lập tức nghe ra được một điều, hắn gọi Sở A là bá phụ, chẳng lẽ giữa hai người có quan hệ thân thích gì?
Sở nhị thiếu gia dùng ánh mắt đố kị liếc Hướng Nhật một cái, rồi lập tức quay đầu đi chỗ khác.
Nhưng thật ra Sở A hình như không nghe ra giọng điệu giễu cợt của Hướng Nhật, trầm giọng nói:
- Có gì phiền phức không, nhà đã mua được chưa?
Hướng Nhật đang định lên tiếng, lại liếc thấy ánh mắt cầu khẩn hướng về phía mình của mỹ nữ má lúm đồng tiền cùng vẻ mất tự nhiên của Phương quản lý và mấy cô gái phụ trách việc bán nhà bên cạnh, lập tức sửa lời:
- Không vấn đề gì.
Cũng không phải Hướng Nhật sinh lòng thương hương tiếc ngọc, mà là chẳng thèm so đo những chuyện này, bởi vì hắn biết, chỉ cần hắn hơi lộ ra chút bất mãn, có lẽ tất cả bọn họ đều sẽ bị sa thải, Hướng Nhật cũng không muốn làm phường tiểu nhân.
Mấy cô gái phụ trách việc bán nhà vốn đang thấp thỏm bất an, nghe Hướng Nhật nói như vậy, nhất thời tất cả đều nhìn hắn đầy cẳm kích, ánh mắt cũng dần dần trở nên nóng bỏng. Từ thái độ của Sở A đối với hai người Hướng Nhật và Sở nhị thiếu gia, Sở Nhị thiếu gia chắc chắn không có cân lượng bằng vị thanh niên ăn mặc bình thường này, các nàng đương nhiên phân biệt được ai hơn ai kém.
- Vậy thì tốt.
Sở A cũng không hỏi hắn mua nhà ở đâu, trên thực tế, sao hắn lại không nhìn ra Hướng Nhật nghĩ một đằng nói một nẻo cơ chứ? Chẳng qua là không muốn vạch trần mà thôi, với sự già dặn của hắn, kết hợp với cảnh tượng hắn nhìn thấy lúc mới vào cửa, đương nhiên có thể đoán được đại khái.
- Được rồi, cậu cứ xem nhà đi, có gì cần thì nói với Phương Đường, ta tiếp bạn cũ một chút.
Đối mặt với sự lãnh đạm của Hướng Nhật, Sở A cũng không cố nhiệt tình làm gì, trên thực tế cũng không cần làm vậy.
Phương Đường có phần vừa mừng vừa lo, không ngờ chủ tịch lại nhắc đến tên một quản lý nho nhỏ như hắn, điều này làm hắn hưng phấn hơn cả việc được phát một khoản tiền thưởng lớn. Có thể được chủ tịch nhớ tên hơn nữa còn trọng dụng, đó chính là vốn liếng để nhanh chóng lên chức. Hắn nhìn Hướng Nhật mà như nhìn mỹ nữ vậy, ánh mắt hết sức nóng bỏng.
Sở A lại trước khi đi còn dặn dò người trẻ tuổi này một tiếng, cái này rõ ràng không dành cho người bình thường, ngay cả Sở nhị thiếu gia thân là cháu ruột của Sở A cũng không được đãi ngộ như vậy. Mỹ nữ má lúm đồng tiền cùng mấy cô gái phụ trách việc bán nhà đã không chỉ nhìn Hướng Nhật bằng ánh mắt nóng bỏng, có vài người còn ném cho Hướng Nhật ánh mắt câu hồn, các nàng cũng rất hối hận, tại sao vừa rồi không phải là các nàng tiếp đãi người trẻ tuổi này, nếu lại đối xử với hắn tốt hơn một chút, nói không chừng có thể thân cận với chàng rể kim quy này.
Sở nhị thiếu gia càng thêm đố kị Hướng Nhật, hắn quả thật chưa từng được đãi ngộ như vậy, bình thường Sở A tỏ ra hơi tươi cười với hắn cũng đã không tệ rồi, lại càng không cần phải nói đến chuyện lúc rời đi còn dặn dò hắn một chút.
Hướng Nhật cũng không biết mình từ một người bình thường trong chớp mắt đã biến thành chàng rể "nóng" trong mắt mấy cô gái, thấy Sở A sắp rời đi, hắn vội mở miệng gọi giật lại:
- Sở bá phụ xin chờ một chút.
Sở nhị thiếu gia nhất thời tim đập thình thịch, vừa rồi chính hắn ngang nhiên mạt sát Hướng Nhật, giờ không phải tên này muốn gây phiền toái cho mình đấy chứ?
- Còn việc gì à?
Sở A quay đầu nhìn Hướng Nhật, ánh mắt cũng hơi híp lại, hình như có xu hướng học theo Trứu lão đầu bên cạnh.
Hướng Nhật không trả lời Sở A, mà nhìn về phía Trứu lão đầu bên cạnh hắn:
- Vị này là Trứu Chính Long phải không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.