Chương trước
Chương sau
Điên cuồng một trận hết trên giường lại xuống đất, cho dù là cường đại như Hướng Nhật cũng có chút không chịu được nhiệt, cảm giác giống như vừa trải qua một trận chiến không sai khác là bao.
Đương nhiên với thân thể biến thái của hắn thì cũng không cảm thấy mệt (ngưỡng mộ ngưỡng mộ ^_^),nhưng mấu chốt là đối phương không phải người bình thường mà là cao thủ cấp công tước của tộc hút máu (hấp huyết bộ tộc).
Có thể nói, ở phương diện trên giường Lưu phi có thể miễn cưỡng tính là nữ nhân hắn từng gặp có lực lượng ngang bằng với hắn. Hơi bất ngờ là Hướng Nhật vốn tưởng rằng Lưu Phi ở trong một tổ chức tà ác như số 98, phỏng chừng đã sớm không còn là xử nữ.
Nhưng thời điểm tiến vào thân thể đối phương, Hướng Nhật rõ ràng cảm nhận được sự cản trở, liền nhận ra ngay đây là lần đầu tiên của Lưu Phi. Tuy vậy cũng không hề nương nhẹ mà cứ thế điên cuồng, Quả thật Hướng Nhật chưa từng được gặp qua cảm giác như vậy, cặp chân dài với lực đàn hồi kinh hồn kia gắt gao giữ chặt lấy thắt lưng hắn không rời.
May mắn cả hai đều là người phi thường, trải qua một đêm không ngủ tinh thần cũng không hề sút kém đi bao nhiêu.
"Lưu Phi, em không hối hận sao?" nhìn sắc trời bên ngoài Hướng Nhật có chút buồn bực đứng lên. Tuy Lưu Phi nói là không cần hắn chịu trách nhiệm, Nhưng chung quy lại Hướng Nhật vẫn cảm thấy có chút áy náy. Nếu đối phương không phải lần đầu tiên, thì hắn cũng sẽ không có chút gánh nặng tâm lí nào, nhưng bây giờ sự thật đã như thế rồi, thì cũng không thễ cứ nói buông bỏ là buông bỏ được.
"Không, Jack tiên sinh, là em tự nguyện, vĩnh viễn sẽ không hối hận " Lưu Phi vươn cánh tay mềm mại nhẹ nhàng vỗ về ***g ngực cân xứng của nam nhân, đồng thời chăm chú nhìn khuôn mặt hắn, giống như đang nhìn bức tranh hoàn mĩ nhất thế giới.
Hướng Nhật bị nàng chăm chú nhìn nên cảm giác hơi ngượng ngùng, mình cùng nàng ta quen thân thật sự là chưa sâu, thậm chí có thể nói là chỉ hơn người bình thường chút xíu. Vậy mà chỉ vài ngày ở chung đã phát triển quan hệ đến mức độ này, cho dù Hướng Nhật da mặt có dày hơn nữa cũng không khỏi cảm thấy xấu hổ.
"Nhưng mà.có lẽ anh sẽ không thể cho em bất cứ gì " Hướng Nhật có chút chua xót cười, hắn ở nhà đã có đủ lắm rắc rối chưa thể giải quyế, nay lại gặp phải phiền toái mới, điều này quả thật làm hắn đau đầu. Hơn nữa hắn cùng Lưu Phi đơn giản chỉ là dục vọng, tình cảm thì so với lúc mới quen không khá hơn là bao.
"Jack tiên sinh " Lưu Phi đối với lời nói của Hướng Nhật chỉ là nhẹ nhàng cười, ánh mắt mong chờ nhìn hắn. Thái độ của nàng đã thuyết minh hết thảy, nàng bất kể nam nhân có cho được nàng cái gì hay không.
"Ưm?" Hướng Nhật thấy nàng còn gì đó chưa nói ra với mình nên trong lòng có chút khẩn trương.
"Chúng ta.một lần nữa.được không" nói xong lời cuối cùng, Lưu Phi cúi đầu xuống nhưng khuôn mặt và cái cổ trắng ngần đã nhuốm một màu đỏ rực, có thể thấy nói ra được lời này nàng đã cần dũng khí lớn đến thế nào.
"A " Hướng Nhật nhất thời ngây ngốc, có chút không dám tin nhìn Lưu Phi, miệng lắp bắp nói: "Còn.còn muốn nữa sao ".
"Uhm " Lưu Phi cúi đầu nói đôi tay nhỏ bé ở trên ngực nam nhân từ từ trượt xuống dưới thắt lưng, từ từ cúi xuống chỗ yếu hại của nam nhân.
Hướng Nhật nhất thời cả người run run, đôi tay nhỏ bé mang theo chút lạnh lẽo cùng hơi thở nóng bỏng bao phủ lấy kiên đỉnh (*) cảm giác thật giống thiên thạch va kịch liệt vào trái đất.
(*) khụ khụ theo ta thì cái đầu *** thì cứ nói là cái đầu *** cho dễ hiểu - dịch đoạn này hơi bị xịt máu mũi ^_^).
Cảm giác áy náy của Hướng Nhật lập tức được vứt sang một bên, cái này không phải là do mình muốn mà là đối phương cố ý câu dẫn mà.
Tiểu yêu tinh này cố ý đổ thêm dầu vào lửa đây mà.
Vừa trải qua một " trận chiến " kịch liệt, lưỡng bại câu thương Lưu Phi vội theo đường cũ quay về phòng mình. Nguyên bản hai người sau khi " chiến đấu " thì định nghỉ ngơi ôn tồn một phen, nhưng bất đắc dĩ là luôn có những người phá đi không khí đó. Ví dụ như cô bé luôn sợ thiên hạ không loạn Vưu Kì Tủ, một bên đạp cửa vang trời một bên thì hét to: "Ca ca mau rời giường"
Hướng Nhật vội vàng mặc quần áo rồi đi ra mở cửa, quả nhiên là thấy vẻ mặt hờn dỗi của Vưu Kì Tử cùng vẻ mặt không được tự nhiên của Anh Tỉnh Á Mỹ ".
"Làm cái gì thế, Vưu Kì Tủ các em làm gì mà dậy sớm vậy? ".
"Còn sớm sao ca ca, giờ là hơn chín giờ rồi đấy ". Vưu Kì Tử vẫn lén lút giống tối hôm qua, vả lại thấy Hướng Nhật ăn mặc chỉnh tề, lại ỷ vào thân hình nhỏ nhắn của mình cúi xuống nhìn qua bên dưới cánh tay hắn, đánh giá tình huống trong phòng, nhưng là không thấy gì nên không khỏi tò mò kêu lên:
"Di, Lưu Phi tiểu thư không ở trong này sao?"
Hướng Nhật mở năm ngón tay nâng đầu nàng lên, vừa đẩy nàng ta ra bên ngoài vừa mắng: "nhìn cái gì mà nhìn, Lưu Phi tiểu thư không có ở trong này ".
"Không có khả năng, tối hôm qua Lưu Phi tiểu thư chưa từng về phòng ngủ ". Vưu Kì Tử vẻ mặt hoài nghi nhìn Hướng Nhật, rõ ràng là không tin lời hắn nói.
Hướng Nhật giả bộ vỗ vỗ trán, làm ra vẻ bây giờ mới nhớ ra: "Nga, là điều này sao, lúc Lưu Phi tiểu thư trở về thấy hai em đã ngủ nên đã lấy một phòng khác."
"Phải không vậy, Lưu Phi tiểu thư ở phòng nào, em đi thăm " Vưu Kì Tử vẫn không tin.
"Hiện tại còn sớm mà, không cần phải đánh thức Lưu Phi tiểu thư sớm vậy đâu." Hướng Nhật hơi chột dạ, nha đầu này thật là dai như đỉa, chẳng nể tình chút nào cả, cho dù có chắc chắn Lưu Phi ở trong phòng mình thì cũng không cần phải làm mình xấu mặt vậy chứ? Xem ra phải tìm cơ hội hung hăng giáo huấn nàng một phen mới được.
"Hừ gạt người, Lưu Phi tiểu thư nhất định là ở trong phòng của ca ca ". Vưu Kì Tử lúc này càng khẳng định chắc chắn, bởi Hướng Nhật không nói ra được số phòng của Lưu Phi, càng chứng minh là rõ ràng hắn nói dối.
Hướng Nhật oán hận trừng mắt nhìn nàng ta, nếu không có Anh Tỉnh Á Mỹ ở đây hắn thừa nhận thì cũng không sao, nhưng khổ nỗi là lại có biểu muội của Thạch Thanh ở đây, trước mặt người thân bên đằng bà nhạc Hướng Nhật cũng không dám thừa nhận là mình ở bên ngoài trộm tình.
"Vưu Kì Tử đang tìm ta sao?" đang lúc suy nghĩ tìm một lí do thì thấy Lưu Phi xuất hiện, nàng lúc này đã thay quần áo từ phía xa xa đi tới. Cũng không biết với thời gian ngắn như vậy nàng làm thế nào mà thay quần áo rồi đi ra ngoài. Phải biết rằng phòng nàng với phòng Hướng Nhật ở ngay sát vách, muốn làm bộ như từ xa đi tới quả thật phải đi từ nơi khác đến.
Có lẽ là nàng đã dùng " con đường bí mật " cửa sổ bên ngoài. Đối với người bình thường mà nói, độ cao mười mấy tầng cao đủ để doạ chết người, nhưng đối với cấp bậc công tước của hấp huyết tộc như Lưu Phi, chút việc nhỏ đó không làm khó được nàng.
"Lưu Phi tiểu thư?" Vưu Kì Tử quay đầu lại, vẻ mặt không thể tin, giống như nhìn thấy quỷ. Bên cạnh Anh Tỉnh Á Mỹ cũng mở to hai mắt có điều biểu tình không khoa trương như Vưu Kì Tử mà thôi. Hai người bọn họ vốn thức dậy rất sớm, vốn vì mục đích " bắt gian " mà canh giữ cửa phòng Hướng Nhật. Chỉ là căn cứ vào sự thực trước mắt thì có thể thấy " bắt gian " chỉ là lời nói vô căn cứ.
"Lưu Phi tiểu thư, tối hôm qua là cô ngủ một mình sao?" Vưu Kì Tử rốt cuộc có chút điểm nhỏ thông minh, nhanh chóng trấn định, làm ra một bộ dáng mơ hồ.
"Đúng vậy, tối hôm qua ta có thuê thêm một phòng, vốn định thông báo cho hai em nhưng thấy các em đang ngủ nên lại thôi. Lưu Phi trên mặt không nhìn ra điểm khác thường, chỉ khi gặp ánh mắt của Hướng Nhật mới loé lên một tia dị sắc.
"Thì ra là như vậy " Vưu Kì Tử đã tin tưởng, trên mặt nở nụ cười ôm lấy cánh tay Hướng Nhật nói " ca ca, mau dẫn chúng ta đi mua di động."
"Bây giờ sao? Anh đến răng còn chưa đánh, chờ anh đánh răng rửa mặt đã sau đó sẽ đưa các em ra ngoài ". Hướng Nhật tránh thoát ra, nhưng công phu đeo dính người của tiểu nha đầu này cũng thật không bình thường, không thể giãy ra được.
"Tốt quá cám ơn ca ca " Vưu Kì Tử hưng phấn lạ thường, trước mắt bao người cũng không cố kị gì, nhón gót chân hôn một cái thật kêu lên má Hướng Nhật.
Hướng Nhật quả thật có chút xấu hổ, tiểu nha đầu này chẳng lẽ cho mình là gấu bông của nàng hay sao? Tranh thủ lúc Vưu Kì Tử buông lỏng tay, Hướng Nhật vội giãy ra, lập tức đóng cửa lại đi đánh răng rửa mặt.
Ăn xong bữa sáng thì cũng thấy thanh niên tóc đuôi ngựa đi đến. Nhìn thấy Hướng Nhật thì cung kính cúi đầu nói: "Chào buổi sáng, Hướng tiên sinh ".
"Chào ngươi, Quyết Ngư " Hướng Nhật cũng biết đây là do tối hôm qua mình lộ ra một thân công phu, cũng không để ý nói: "Chuyện hôm qua không gây phiền toái gì cho lão bản của các ngươi chứ?"
Nếu muốn cùng Ngô Đại lão bản làm cái sinh ý lớn, Hướng Nhật thật không muốn cùng đối phương lật mặt, dù sao Ngô Thế Tiến kia cũng là thân đệ đệ của Ngô đại lão bản, vả lại ẩn bên trong còn là một tầng " thân nhi tử " quan hệ.
"Không có, đại lão bản của chúng ta còn cảm kích Hướng tiên sinh hạ thủ lưu tình ". Quyết Ngư như cũ vẫn cung kính dị thường, trước mặt nam nhân mà hắn đã được chứng kiến thực lực có thể nói là cường đại nhất, không có lí do gì, tự nhiên hắn phải cẩn thận đón tiếp.
Hướng Nhật cũng lười ý kiến chỉ gật gật đầu, lại nghĩ Ngô đại lão bản cũng không muốn vì một tên đệ đệ luôn cùng hắn đối đầu mà đắc tội với mình, huống chi chính mình coi như gián tiếp giúp hắno. Ngữ khí vội chuyển nói: "Đúng rồi, Quyết Ngư, ngươi có biết gần đây chỗ nào bán đồ điện tử tốt nhất không?"
"Ý Hướng tiên sinh là?" Quyết Ngư có chút chần chờ hỏi.
"Ta muốn đem hai muội muội đi mua di động ".
"Hướng tiên sinh, như vậy để tôi dẫn đường đi, tại Seoul không có địa phương nào mà tôi lại không biết ". Thanh niên tóc đuôi ngựa có chút kiêu ngạo nói, hiển nhiên là với công việc làm hướng dẫn viên du lịch có thể đảm nhiệm được.
Đoàn người vừa theo thanh niên tóc đuôi ngựa ra khỏi cửa khách sạn, Lưu Phi đột nhiên dừng bước, kinh ngạc nhìn mấy thanh niên nam nữ đang từ trước mặt đi đến.
"Lưu Phi, cô làm sao vậy?" Hướng Nhật nhanh chóng phát hiện ra biểu hiện dị thường của nàng, không khỏi mở miệng hỏi.
"Là bọn chúng " Lưu Phi trả lời có chút khó hiểu, hơn nữa trong giọng nói còn ẩn ẩn một tia sợ hãi.
"Bọn chúng? Là số 98?" Hướng Nhật lập tức nghĩ ra, trừ số 98 ra, không ai còn có thể làm cho nàng có bộ dáng sợ hãi như vậy.
Lưu Phi vội gật gật đầu, lúc này mới nhớ ra mình thực lực đại tăng lại có nam nhân cường đại bảo hộ, vậy còn gì phải lo lắng? chỉ trong chớp mắt đám người mấy thanh niên nam nữ kia đã đến càng lúc càng gần, chỉ là có chút băn khoăn sao bọn chúng lại tìm ra mình được.
Đám thanh niên nam nữ kia cũng đã phát hiện ra Lưu Phi, chỉ là hơi kinh ngạc nhưng sau đó liền nhanh chóng bày thế bao vây. Đối phương làm rất kín đáo nên làm cho thanh niên tóc đuôi ngựa đi trước dẫn đường không hề để ý.
"Những người này em đều biết sao?" (fuck, bản convẹt toàn ta với ngươi éo biết rốt cuộc là xưng hô kiểu gì, thôi thì đêm qua hai đứa abc xyz rồi nên để anh em cho nó thân mật ^_^).
Hướng Nhật thấp giọng hỏi Lưu Phi, ánh mắt dừng lại ở trên người đám thanh niên nam nữ. Nam thì anh tuấn, nữ thì xinh đẹp trông cứ như diễn viên ca sĩ nổi tiếng vậy. Tuy nhiên cả đám đều có một đặc điểm chung là ánh mắt loé lên màu đỏ nhạt cùng đôi môi như được bôi son màu máu tươi. Điều này làm cho trong lòng Hướng Nhật chợt động.
"Bọn họ đều là Huyết tộc như em " Lưu Phi thản nhiên nói, khẳng định cho suy đoán vừa rồi của Hướng Nhật.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.