10 phút trước, tại cục cảnh sát khu vực Yongdeng thành phổ Seoul. Người phụ trách những vụ bạo lực và án buôn lậu thuốc phiện của giới xã hội đen tại khu này - Dương cảnh quan - nhận được tin tức từ nội tuyến do cảnh sát cài vào nằm vùng, liên quan đến hộp đêm của đại lão bản RAPIST trong khu vực này, hai ngày trước nội tuyến đã đưa tin.nghe nói có một đại nhân vật từ Trung Quốc tới, hơn nữa lần này còn mang theo một lượng lớn thuốc phiện. Theo những gì nội tuyến tiết lộ, hiện tại đại nhân vật kia cùng với đám thủ hạ của hắn đều đang ở một hộp đêm, cũng là đại bản doanh của RAPIST, hơn nữa, nội tuyến đã nắm trong tay lượng thuốc phiện vừa được chuyển đến, có cái chứng cứ không thể chối cãi này, tin chắc lần này có thể thả một mẻ lưới bắt hết RAPIST. Dương cảnh quan tràn trề lòng tin, không uổng công hắn hai tháng trước bày ra sự kiện kia, để nằm vùng thâm nhập vào đầu não của RAPIST, giờ là lúc nghiệm thu thành quả. Mang theo nhân mã, Dương cảnh quan hào hứng chạy xe đến đại bản doanh RAPIST. Để tránh bại lộ hành tung quá sớm, Dương cảnh quan còn cố ý ra lệnh tắt còi xe cảnh sát. o0o Đại bản doanh RAPIST, trong phòng làm việc của đại lão bản. Dự cảm chẳng lành của Hướng Nhật càng ngày càng mãnh liệt, đối với hắn mà nói, đây không còn là một cảm giác nữa, mà là chuyện rất có khả năng sẽ xảy ra. - Có chút không ổn. Hướng Nhật từ ghế sofa đứng lên, nhìn Thiên Minh Hạc và nói. - Xảy ra chuyện gì sao, Hướng tiên sinh? Nhìn ra vẻ sốt ruột trên mặt Hướng Nhật, Thiên Minh Hạc dè dặt hỏi. - Ta hỏi anh, hai túi kia thực sự được giấu kĩ rồi chứ? Nếu đây không phải lần đầu tiên cảnh sát tìm tới cửa, mà RAPIST vẫn có thể tiêu dao đến bây giờ, điều này chứng tỏ trước đây cảnh sát cũng không tìm được chứng cứ phạm tội của RAPIST. Thế nhưng lần này tìm tới cửa lại đúng vào lúc mình mang một đống hàng đến, Hướng Nhật lo nhất chính là số hàng này, bởi vì nếu như chúng rơi vào trong tay cảnh sát, dù cho thế lực RAPIST có mạnh hơn gấp mười lần, có lẽ cũng sẽ bị xóa sổ hoàn toàn. Tuy bản thân Hướng Nhật không hơi đâu để ý đến chuyện sống chết của RAPIST, cho dù RAPIST có bị tiêu diệt, bằng vào thực lực của mình hắn vẫn dư sức thoát được, nhưng lần này dẫn theo đám tiểu đệ Hầu Tử, Thằng mập, phải lo cho sự an toàn của bọn chúng. Để bọn chúng lưu lại Hàn Quốc chịu tội, dù nói thế nào Hướng Nhật cũng làm không được Thiên Minh Hạc cũng không biết những suy nghĩ trong lòng Hướng Nhật, cho rằng Hướng Nhật đang lo về hai túi hàng kia, hắn bèn trấn an: - Hướng tiên sinh, ngài có thể hoàn toàn yên tâm, Hàn Tuấn Tú là thủ hạ trung thành nhất của nhị lão bản, đã từng đỡ giùm nhị lão bản một phát súng, hắn tuyệt đối không có vấn đề. Đỡ giùm một phát súng? Hướng Nhật trong lòng thoáng giật mình, như thế mới là vấn đề lớn. Nếu cảnh sát thực sự muốn cài nằm vùng vào trong băng xã hội đen, chịu một viên đạn có đáng là gì, dù sao cũng không trúng bộ vị quan trọng, tuyệt đối không chết được. Thế nhưng lại có thể đưa tên nằm vùng này vào trong tầng lớp đầu não của băng xã hội đen, từ đó cảnh sát được cung cấp một lượng lớn thông tin về nội tình bên trong. Chịu một vết thương nhẹ để đổi lấy một công lao to lớn, tuyệt đối là đáng giá. - Nói cho ta biết, Hàn Tuấn Tú kia ở đâu? Hướng Nhật túm lấy cổ áo Thiên Minh Hạc rồi hỏi. - Hướng tiên sinh, thế này là. Thiên Minh Hạc có phần líu cả lưỡi, sau đó lập tức tỉnh ngộ. - Ngài hoài nghi Hàn Tuấn Tú là nằm vùng? - Anh chỉ cần nói cho ta biết hắn ở đâu là được. Hướng Nhật không nói lời thừa, trừng mắt nhìn Thiên Minh Hạc. Dưới ánh mắt đáng sợ của Hướng Nhật, Thiên Minh Hạc không dám có ý phản kháng. - Hướng tiên sinh, giờ tôi lập tức gọi điện thoại cho Hàn Tuấn Tú, kêu hắn qua đây ngay. Hiển nhiên là Thiên Minh Hạc đến bây giờ vẫn chưa tin rằng cái gã Hàn Tuấn Tú trung thành kia lại là nội tuyến của cảnh sát, dự định gọi đối phương tới để chứng minh trong sạch. Thế nhưng khi hắn móc điện thoại ra, thấy điện thoại di động không có tín hiệu, Thiên Minh Hạc không khỏi có chút tuyệt vọng. Nhất định là cảnh sát dùng máy nhiễu sóng làm rối loạn việc bắt tín hiệu ở khu này. Đem phát hiện này nói cho Hướng Nhật, Hướng Nhật thầm mắng một câu chết tiệt, tình huống khẩn cấp, hắn cũng quản nhiều nữa, túm lấy Thiên Minh Hạc và nói: - Giờ dẫn ta đi tìm Hàn Tuấn Tú. Thiên Minh Hạc đã phần nào tin vào lời Hướng Nhật, thế nhưng, tuy là hắn biết Hàn Tuấn Tú định đem giấu hai túi hàng kia ở một địa phương bí mật, nhưng địa phương ấy chỉ có đại lão bản và nhị lão bản biết, hơn nữa, hơn nữa, lúc này cho dù mình biết ở nơi nào, cũng chưa chắc có thể tìm được hàng ở đó.nếu như Hàn Tuấn Tú quả thật là nằm vùng. Thấy vẻ ấp úng của đối phương, Hướng Nhật cũng ý thức được một điều, nếu cái tên Hàn Tuấn Tú kia quả thật là nằm vùng, cũng không phải nói tìm là tìm được. - Chỗ này có đường ra không? Ta nói là đường ra bên ngoài. Hướng Nhật buông Thiên Minh Hạc ra và hỏi, hắn biết thông thường các băng đảng xã hội đen đều có đường thoát bí mật. Đương nhiên, cũng không phải hắn muốn chạy trốn, mà muốn tự mình ra ngoài xem xem có thể tìm được tên Hàn Tuấn Tú kia hay không. Cho dù tìm không được, cũng có thể nhân tiện báo cho bọn Hầu Tử một tiếng, để bọn họ biết đường mà trốn. - Chỉ có cửa sổ. Thiên Minh Hạc chỉ chỉ vào cửa sổ nằm phía bên phải phòng làm việc, nó rộng 1m, cao 2m, nhưng xem ra không phải dùng để thoát thân, mà là để thưởng thức phong cảnh bên ngoài. Lúc này bởi vì là buổi tối, chỉ có thể nhìn những ngọn đèn bảy màu và bóng người thấp thoáng bên ngoài. - Được, ta đi ra ngoài bằng chỗ này. Hướng Nhật đi tới bên cửa sổ, quan sát tình huống bên ngoài. - Hướng tiên sinh, đây là lầu hai. Tuy đã sớm đoán được dụng ý của đối phương, nhưng khi nghe Hướng Nhật nói muốn từ cửa sổ này nhảy ra bên ngoài, Thiên Minh Hạc vẫn hơi lo lắng, tuy rằng lầu hai không được coi là cao lắm, nhưng nguy hiểm ít nhiều gì cũng phải có chứ? Phía dưới cũng không có thang hay thứ gì đó cho người ta giẫm lên, một khi không cẩn thận, gãy xương còn là nhẹ. - Không thành vấn đề, các ngườii ở chỗ này chờ ta. Hướng Nhật mở cửa sổ, nhìn thoáng qua Lưu Phi bên cạnh, sau đó định nhảy ra ngoài. - Ta cùng đi với anh. Đúng lúc này Lưu Phi kéo hắn lại, hơn nữa còn nói bằng tiếng Pháp. - Cô? Vì sao? Hướng Nhật nhíu mày, hắn biết lãnh diễm nữ nhân dùng tiếng Pháp nhất định là vì không muốn để Thiên Minh Hạc bên cạnh nghe được cuộc nói chuyện của hai người, cho nên cũng dùng tiếng Pháp trả lời. - Tộc hút máu chúng ta có một phương pháp, có thể tìm được bất cứ người nào mà chúng ta đã gặp qua một lần, chỉ cần cái người này không cách ta quá 10 km. Lưu Phi nhìn thẳng vào nam nhân, không hề có ý né tránh. - Thật tốt quá! Hướng Nhật mừng khôn xiết, trong lòng thầm nghĩ "may mà mình dẫn cô nàng này cùng đi", hắn nắm lấy cổ tay nàng và nói: - Cô biết bay không? - Ta không biết, nhưng độ cao này không làm khó được ta. Lưu Phi hơi đỏ mặt, nhưng cũng không rút tay về. - Tốt, giờ chúng ta xuống dưới. Mặc kệ Thiên Minh Hạc bên cạnh đang tỏ ra nghi hoặc muốn hỏi gì đó, Hướng Nhật giữ chắc Lưu Phi, hai người cùng nhau nhảy xuống. Vừa rơi xuống đất, Hướng Nhật căn bản không nhìn xem bản thân đang ở chỗ nào, chỉ có chút khẩn trương, buông tay Lưu Phi ra và nói: - Tên kia hiện đang ở đâu? - Chờ một chút, Jack tiên sinh. Có thể là Lưu Phi ở nước ngoài đã lâu, cho nên không lúc nào gọi Hướng Nhật bằng tên tiếng Trung. - Ta cần dùng dị năng để tìm kiếm đã. Nói xong, cũng không thấy động tác gì, cả người giống như bị điểm huyệt, đứng im bất động, trên người cũng xuất hiện một lớp sương mù màu hồng nhạt như ẩn như hiện, chúng dần phủ quanh người nàng, trông mờ mờ ảo ảo. Hướng Nhật không quấy rầy nàng ta, biết đây là phương pháp mà theo lời lãnh diễm nữ nhân có thể tìm được tên Hàn Tuấn Tú kia, hắn quay sang quan sát vị trí hiện giờ của bản thân. Chỗ này là một con hẻm nhỏ nằm ngay cạnh hộp đêm, sát vách là khu nhà dân cao hơn mười tầng, bởi vì giờ là nửa đêm, cho nên cũng không có người đi qua đây. Phía cuối con hẻm này bị ngăn lại bởi một bức tường, có thể thấy được, đó là một ngõ cụt. Hơn nữa, từ trong không khí thấp thoáng bay đến mùi khó ngửi, lại thêm những thùng rác nằm lăn lóc hai bên trái phải con hẻm, xem ra đây vốn là một bãi rác. Dưới đất còn có chút ẩm ướt, Hướng Nhật đoán chắc là dân cư trong khu nhà bên cạnh thường tiện tay đổ nước thải từ cửa sổ xuống. Phát hiện ra điều này, Hướng Nhật thực sự dở khóc dở cười, cũng thầm mắng đại lão bản RAPIST thực sự là một tên đần độn. Đặt phòng làm việc của mình tại địa phương quỷ quái này, cho dù có thể chịu được mùi hôi thối từ ngoài cửa sổ bay vào, lẽ nào hắn sẽ không sợ buổi tối có người dùng thang từ nơi này trèo vào giết chết hắn? Hoặc là trực tiếp dùng súng ngắm, nấp trong khu nhà dân sát vách bóp cò súng là có thể lấy cái mạng già của hắn. Tuy nhiên Hướng Nhật không hơi đâu đi lo lắng cho sự an toàn của đại lão bản RAPIST, bởi vì Lưu Phi đã thu hồi lại động tác, có lẽ nàng đã thực hiện xong dị năng tìm kiếm người. - Tìm được rồi sao? Hướng Nhật nôn nóng hỏi một câu, trong giọng nói tràn ngập chờ mong. - Uhm, hắn ở ngay trong đại sảnh hộp đêm mà chúng ta vừa vào. Lưu Phi cũng nhíu nhíu mày, đưa tay bịt mũi, đại khái vừa rồi vì bận giúp nam nhân, cho nên không để ý đến mùi khó ngửi này, nhưng lúc này buông lỏng người, nàng liền cảm thấy hôi thối không chịu được. - Chúng ta qua đó đi. Mặc dù không biết lãnh diễm nữ nhân xác định vị trí của đối phương bằng cách nào, nhưng Hướng Nhật tin lời nàng, liền cất bước đi về phía đầu bên kia của con hẻm để ra ngoài. Nhưng Lưu Phi lại không nhúc nhích, vẫn lấy tay bịt mũi, nói: - Lạ thật, nơi này có dấu vết cho thấy hắn từng tới đây. - Hả? Hướng Nhật đột nhiên ngừng bước, quay đầu nhìn về phía lãnh diễm nữ nhân. - Hắn đã tới đây? Vậy cô có biết điểm đến cuối cùng của hắn là đâu không? - Chính là chỗ đó! Lưu Phi dùng một ngón tay, chỉ vào góc tận cùng bên trong con hẻm, dưới góc tường, tại nơi đó, thùng rác chất đống, các túi rác cũng tập trung nhiều nhất, gần như có thể xem là một núi rác. Trong óc Hướng Nhật chợt lóe sáng, không đợi Lưu Phi nói thêm gì nữa, chạy vọt tới đó. Đi tới trước núi rác, tuy nói đây là góc tận cùng trong con hẻm, ánh sáng mờ mịt, nhưng là đúng với người thường, còn đối với Hướng Nhật thì không có vấn đề gì. Chỉ liếc mắt là Hướng Nhật phát hiện ra tung tích của hai túi vải bố kia, bởi vì màu sắc rực rỡ của chúng có thể nhìn thấy rõ từ trong đống rác đen ngòm, có thể là người giấu hai túi vải bố này ở đây cho rằng người khác khó có khả năng tìm đến đây, cho nên rất sơ ý, cũng không có dùng rác che lấp chúng hoàn toàn. Hướng Nhật giờ mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, lúc này, chẳng cần quân tâm cái tên Hàn Tuấn Tú kia có đúng là nội tuyến của cảnh sát hay không, chỉ cần hai túi hàng này ở trong tay mình, vậy không cần lo lắng cho sự an toàn của bọn Hầu Tử nữa, Không có chứng cứ, cảnh sát chỉ có thể giống như các lần như trước, đến hưng phấn, về tay không. Hướng Nhật vươn hai tay lôi hai túi vải bố ra, ước lượng một chút trọng lượng trên tay, có thể khẳng định là số hàng bên trong vẫn bình yên vô sự. - Đây là. Lưu Phi cũng đã đi tới, thấy hai cái túi vải bố trong tay nam nhân, nàng không khỏi kinh ngạc hô lên. - Uhm. Hướng Nhật gật đầu, tiếp đó nhìn quanh bốn phía. Hàng đúng là tìm được rồi, nhưng phải tìm một chỗ cất giấu, bằng không thứ bắt mắt như thế này rất dễ bị người khác phát hiện. Nhìn một hồi, Hướng Nhật bỗng nhiên thấy một chỗ nhô ra trên đỉnh khu nhà dân mười tầng, không gian khoảng chừng 2m vuông, nơi đó hẳn là có thể để hai túi hàng này. Hơn nữa, bởi vì là buổi tối, cũng không dễ bị người khác phát hiện. Cho dù có người từ dưới mặt đất nhìn lên, cũng nhìn không ra đó là vật gì. - Cô ở chỗ này chờ nhé, ta đi một chút sẽ trở lại. Nói với lãnh diễm nữ nhân xong, trong tay Hướng Nhật cầm theo hai túi vải bố, chân dùng lực nhún một phát, cả người tức khắc như một viên đạn pháo bay ra khỏi nòng, bắn thẳng lên vị trí mà vừa rồi hắn ngắm trúng. Chiếc cánh vô hình sau lưng do lực lượng ngưng kết thành mở rộng ra, trên không trung thoáng dừng lại một lúc, Hướng Nhật khe khẽ thả hai túi hàng trong tay xuống. Lấy tay đẩy đẩy, sau khi phát hiện chúng không dễ gì bị rơi, Hướng Nhật lại nhẹ nhàng hạ xuống, cả người giống như là một sợi lông vậy. Lưu Phi đứng ở phía dưới đã sớm trợn tròn mắt, ngay cả tay đang bịt mũi cũng buông ra. Nàng không ngờ vị Jack tiên sinh này còn biết bay, điều này quả thực không thể tưởng tượng nổi. Cho dù là mạnh như cấp bậc tối cao "Chấp năng giả", trừ phi dị năng của bản thân có thể điều khiển dòng khí lưu, bằng không gặp phải một dị năng giả có thể tự do bay lượn trên không trùng, dù cho đối phương là thuyết phục giả cấp thấp nhất, cũng chỉ có giương mắt ra nhìn. Lưu Phi thực sự kinh hoàng, nam nhân này ngoại trừ việc là một "Chấp năng giả" hùng mạnh, còn có khả năng bay lượn không trung, cùng một lúc có cả hai năng lực khủng bố này, vậy gần như được xem là vô địch, nàng thực sự nghĩ không ra có người nào có thể uy hiếp hắn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]