Vừa ăn xong cơm chiều, Hướng Nhật gõ cửa phòng của "chính mình", cảm thấy có phần không được tự nhiên, nó vốn là phòng của hắn, chỉ là hiện giờ đã bị người nào đó "sử dụng" mất thôi.
- Tìm ta có việc gì?
Dịch Tiểu Quân mở cửa, khi nhìn thấy là tiểu tử thúi này, vẻ mặt có một tư vị khó nói nên lời:
- Đưa nhẫn kim cương đến cho ta à?
Hướng Nhật trong lòng hơi khó chịu, cô ả này chỉ nghĩ đến châu báu đồ trang sức sao? Hay là thật lòng cho rằng mình nhiều tiền không biết tiêu vào đâu? Tuy nhiên biểu hiện ra vẻ mặt thoải mái:
- Tìm cô đương nhiên là để giải quyết phiền toái của cô.
- Phiền toái? Ta có phiền toái gì sao?
Dịch Tiểu Quân ngạc nhiên hỏi, cũng không lịch sự mời vào phòng, đi đến bên giường ngồi xuống, sau đó nhàn nhã tựa ở đầu giường.
Cô ả này đúng là loại con gái không biết điều! Hừ, Hướng Nhật trong lòng khinh thường nghĩ, miệng lại nhắc nhở:
- Họ Phương kia không phải là phiền toài lớn nhất của cô sao?
Nghe xú tiểu tử nhắc tới tên Phương nhị thiếu gia kia, Dịch Tiểu Quân không nhịn được nhăn mày:
- Hắn đúng là đại phiền toái, tự nhiên ngươi lại nhắc tới hắn làm gì, chẳng lẽ ngươi có phương pháp gì giải quyết?
Hướng Nhật cười hắc hắc:
- Cô cho tôi biết hắn ở đâu, tôi cam đoan đến ngày mai cô không còn phải lo lắng về hắn nữa.
Dịch Tiểu Quân sợ hãi nghĩ, tiểu tử thúi này nói vậy là có ý gì, chẳng lẽ.Nghĩ tới kết quả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-luu-manh/789146/chuong-432.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.