Chương trước
Chương sau
Tay tài xế BMW tức muốn chết, đụng phải tên vô lại đến chết vẫn đòi tiền thật xui tận mạng, sao tên chủ thuệ kia không thèm nói rõ ràng mục tiêu là một tên gia hỏa không biết xấu hổ cơ chứ? Tuy trong lòng nghĩ như vậy, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ thái độ là một người tốt bụng:
- Tiểu huynh đệ, năm mươi triệu tôi thật sự không có, nếu cậu không chê ít, trong xe tôi có năm chục ngàn vừa mới rút ở ngân hàng làm chi phí phẫu thuật, cậu cầm tạm được không?
Nói xong, hắn vội vội vàng vàng mở cửa xe lấy ra một xấp tiền dày cộm đưa cho Hướng Nhật.
Người xung quanh thấy vậy thì đỏ mắt (nhìn thấy người khác có danh lợi hoặc đồ vật quý thì ngưỡng mộ nhưng sinh ra đố kỵ, thậm chí muốn chiếm lấy hoặc cướp lấy làm của riêng),đây chính là tiền thật, không phải mớ giấy trắng, nhìn độ dày kia tuyêt đối là năm mươi ngàn như tay tài xế BMW đã nói. Lúc này bọn họ cho dù trong lòng xem thường thằng nhóc bắt chẹt người kia, nhưng cũng chỉ có chút ghen tỵ, chủ yếu là hận sao mình không phải là nạn nhân suýt bị xe đụng trúng kia, năm mươi ngàn, đây quả thực là miếng bánh từ trên trời rơi xuống. Tuy trong lòng có một ít đồng tình với gã tài xế BMW, nhưng ở trước mặt tiền bạc thì sự đồng tình lập tức giảm đi rất nhiều.
Chỉ có những người thật lòng thật dạ bất bình thay cho tay tài xế BMW thì lại càng mạt sát Hướng Nhật nhiều hơn.
Hướng Nhật vô tư nhận lấy xấp tiền kia, trên mặt không có một chút xấu hổ, tiền đưa đến miệng chẳng lẽ lại không đớp, nhưng chẳng lẽ đối phương thực sự cho rằng mới có vậy là có thể đuổi hắn đi sao, thật đúng là một chuyện cực kỳ nực cười, lưu manh cười lạnh nhìn tay tài xế BMW nói:
- Năm mươi ngàn, ít hơn một trăm lần, ông thật là biết làm ăn!
- Tiểu huynh đệ, tôi nói thật là tôi không có tiền mà!
Tay tài xế BMW đau khổ nói, đồng thời cũng thầm hối hận không thôi, mới rồi giả bộ người tốt để tranh thủ sự đồng tình, sớm biết như vậy thì hung ác một chút, đánh cho thằng nhóc đang bắt chẹt này một trận, thử xem hắn làm sao còn dám xòe tay đòi tiền? Tốt thật đấy, chẳng những nhiệm vụ không hoàn thành mà còn bị bắt chẹt mất một phần nhỏ số tiền đặt cọc mới cầm được không lâu.
- Không có?
Hướng Nhật cười lạnh, tà tà quan sát đánh giá chiếc xe hiệu BMW suýt đụng mình, rồi nhẹ nhàng nói:
- Chiếc xe này không tệ, ông đem nó bồi thường cho tôi, năm mươi triệu tôi cho qua.
- Mày.
Người vô sỉ đã thấy nhiều, nhưng chưa bao giờ gặp phải người mặt dày như vầy, tay tài xế BMW tuyệt đối không thể tiếp tục khoan dung thêm nữa:
- Nhóc con, mày cũng không nên quá tham lam như thế!
Nói như vậy, hiển nhiên hắn không thèm đeo mặt nạ nữa, ngay cả cách xưng hô thân mật ban đầu cũng không gọi.
- Sao thế, cuối cùng cũng không dằn nổi nữa à?
Hướng Nhật không thèm để ý cười cười, hắn muốn ép đối phương phải lộ nguyên hình, lạnh lùng nói tiếp:
- Đụng tôi hai lần đều có nguyên nhân để giải thích, dường như trước đó đã tập luyện rất tốt, ông nghĩ tôi ngu như ông sao?
Nói xong, Hướng Nhật liếc mắt nhìn mọi người xung quanh, dụng ý của hắn không nói cũng hiểu.
Người bên ngoài bị hắn nhìn toàn thân cảm thấy không được tự nhiên, tuy bị nói bóng nói gió, nhưng nghĩ kỹ một chút, chuyện này quả hơi kỳ quặc. Trước đây, người có thể lái loại xe xịn như vầy mà có thể nhỏ nhẹ nói chuyện nghĩa lý với ngươi sao? Không chửi ngươi có mắt không tròng đã là tốt lắm rồi, nhưng hôm nay tay tài xế BMW này lại khác hẳn, chẳng những thái độ rất tốt bụng làm cho người ta thấy lạ, hơn nữa còn để cho người ta muốn bắt chẹt sao thì bắt chẹt, cũng không phản kháng chút nào, dường như còn rất sợ phải đi sở cảnh sát.Cứ vậy mà suy ra, một số người thông minh bắt đầu nghi hoặc nhìn tay tài xế BMW.
Tay tài xế BMW cũng biết mình đã bị nghi ngờ, vội vàng giải thích, ngay cả giọng nói cũng trở lại thân mật như trước:
- Tiểu huynh đệ, tôi cũng đã nói rồi, là do lo lắng cho con gái của tôi nên mới không cẩn thận.
- Con gái của ông ở bệnh viện nào, phòng số bao nhiêu, bị bệnh gì, bác sĩ phụ trách là ai?
Không đợi hắn nói hết, Hướng Nhật đột nhiên xổ một loạt câu hỏi.
Tay tài xế BMW sửng sốt, cho dù trước đó hắn đã nghĩ trước nguyên nhân đụng xe, nhưng lại không nghĩ đến mấy vấn đề này, tức thì không thể trả lời được.
- Sao, nói không được à? Hay là bịa không nổi nữa? Nếu như vậy, chi bằng ông nói cho tôi biết ai đã thuê ông đến đụng tôi, tàn nhẫn như vậy, xem ra là muốn lấy mạng của tôi rồi.
Hướng Nhật thản nhiên nói nhưng trong mắt hiện lên một tia sát ý.
Người bên ngoài nghe được thì đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là hoảng sợ, đây là ý gì, nghe như có mùi mưu sát ở đây? Chẳng lẽ có người muốn mưu sát người thanh niên này? Vừa nghĩ tới đây, lại dựa trên nguyên tắc thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, rất nhiều người liền lui ra lặng lẽ rời đi, người chủ nào đó có thể mướn người lái xe BMW đi đụng người, rõ ràng không phải là người mà bọn họ có thể đắc tội, vạn nhất bị dính vào, quỷ mới biết tiếp theo tai nạn giao thông có thể "bất ngờ" xảy ra với mình hay không.
Vừa thấy đám đông tản đi quá nửa, tay tài xế BMW dường như cũng không thèm để ý đến việc mục đích của mình đã bị bại lộ, liền lột mặt nạ người tốt bụng đi, gằn giọng:
- Thằng nhóc, không ngờ mày lại thông minh như vậy, đáng tiếc, thông thường người thông minh đều không sống lâu, đạo lý này chẳng lẽ mày không biết?
- Vớ vẩn vậy mà cũng xem như là đạo lý à?
Hướng Nhật khinh thường cười:
- Thật ra những người thông minh có thể sống rất lâu mà còn sống rất ung dung tự tại, chỉ có những kẻ tự nhận mình thông minh nhưng đầu óc rỗng tuếch thì mới chết sớm, như ông chẳng hạn!
Gã tài xế lạnh lùng nhìn hắn:
- Nhóc con, mày tưởng trước mặt nhiều người thì tao không dám động thủ à?
Nói xong, hắn quay sang nhìn những người còn can đảm mà hiếu kỳ đứng xem nói:
- Nhìn cái gì mà nhìn, có tin đêm nay ông mày giết sạch cả nhà chúng mày không?
Láo quá! Thật sự quá láo! Ở nơi công cộng mà uy hiếp người ta như vậy, hiển nhiên không coi pháp luật ra gì, đúng là loại liều mạng điếc không sợ súng.
Thấy thế, hầu hết mọi người đều run sợ nhanh chóng tản đi hết.
Hướng Nhật nở nụ cười đầy hàm ý, nhìn tay tài xế BMW nói:
- Tò mò quá, tò mò quá! Không biết giữa đường giữa chợ thế này ông làm sao mà giết tôi đây? Chẳng lẽ ông không biết giết người phải đền mạng sao?
- Giết người đương nhiên phải đền mạng nhưng nếu là chuyện "ngoài ý muốn" thì sao?
Tay tài xế BMW nói ra cái lý của hắn, tay trái tiếp tục lục lọi lôi ra một cái ống tiêm tinh xảo khéo léo, đầu cây kim màu bạc lấp lánh hàn quang.
Mắt Hướng Nhật nheo nheo lại, hắn lập tức biết âm mưu của đối phương, có lẽ chất lỏng bên trong ống tiêm kia mới gây ra chuyện then chốt "ngoài ý muốn". nếu không ngoài dự liệu thì đại loại thứ thuốc đó có thể làm cho người ta bất ngờ lên cơn đau tim mà chết. Thiết bị khoa học thông thường không kiểm tra được nguyên nhân, đây quả thật là một chuyện cực kỳ "ngoài ý muốn" trong những chuyện "ngoài ý muốn".
Sau khi đối phương lộ bộ thật ra, Hướng Nhật cuối cùng có thể khẳng định là có người muốn lấy mạng của hắn, mà cái tay tài xế BMW trước mặt chính là sát thủ được tên gia hỏa kia mướn, thấy đối phương chuẩn bị đầy đủ như vậy, đương nhiên là một tay sát thủ lão luyện, mạng người chết trong tay hắn tuyệt đối không ít chút nào.
Ban đầu Hướng Nhật còn có ý buông tha, cho đối phương một con đường, nhưng đối phương lại là một tên tội ác tày trời, giết người không gớm tay, vậy hắn cũng không cần nương tay, có thể an tâm thoải mái tiễn đối phương đi gặp.Diêm Vương.
Đương nhiên, Hướng Nhật cũng không ngu đến mức giết người ngay trên đường, hơn nữa, hắn còn chưa hỏi ra tên chủ mưu muốn giết hắn, giải quyết nhanh gọn tên sát thủ này tuyệt đối không phải là cách làm sáng suốt.
Nhìn tay tài xế BMW đang từng bước từng bước ép sát lại, Hướng Nhật chậm rãi nói:
- Này này chờ chút, giữa đường giữa xá, ông không sợ chuyện rủi ro xảy ra sao? Mặc dù trong tay ông quả thật có thứ có thể làm ra chuyện "ngoài ý muốn", nhưng vẫn có thể khiến người ngoài nghi ngờ. Không bằng như vầy, tôi hợp tác với ông chút, ngồi sau xe của ông, ông chạy ra vùng ngoại ô, đến lúc đó không phải ông muốn gì thì được vậy sao, hơn nữa có thể dễ dàng hủy thi diệt tích.
Tay tài xế BMW tuyệt không hề dao động, hắn chỉ cần giết người hoàn thành sớm nhiệm vụ, còn những phiền toái phát sinh thì người thuê hắn đã đáp ứng giải quyết sạch sẽ, hắn hoàn toàn không cần lo lắng. Huống chi, con mồi có thể bình tĩnh như vậy, chỉ sợ là muốn kéo dài thời gian để tìm cơ hội chạy thoát, hừ hừ, chuyện này không thể được!
Nhìn thấy đã tiếp cận con mồi, tay tài xế BMW vẻ mặt dữ tợn, ống tiêm được che dấu kỹ đâm thẳng về phía cánh tay đối phương.
Hướng Nhật giống như không phát hiện ra, để đầu cây kim lóe hàn quang kia tùy ý cắm vào cánh tay của mình, kết quả tất nhiên không cần phải nói, đạn bắn còn không thủng lớp da dày của hắn huống chi cây kim nho nhỏ này.
Đầu cây kim cắm ở trên da nhưng không cách chi đâm vào, bất kể gã tài xế dùng sao nhiêu sức lực, đầu cây kim cũng không thể đâm vào nửa phân, kết quả là đầu cây kim cuối cùng bị uốn cong.
Mồ hôi trên trán gã tài xế chảy ra ròng ròng, da của thằng nhóc này làm từ cái gì mà cứng như đá, ngay cả kim đâm cũng không vào. Lại chợt nhớ đến vừa rồi đối phương hai lần cận kề cái chết nhưng vẫn thoát, mà thoát chỉ trong đường tơ kẽ tóc. Tuyệt đối không phải trùng hợp hay vận khí tốt có thể làm được điều này, bây giờ lại có thêm vở kịch kim đâm không thủng da, gã tài xế lập tức ý thức được chuyện không đơn giản như hắn nghĩ, kinh nghiệm lâu năm làm việc "kiếm tiền đặc biệt" giúp hắn duy trì sự cảnh giới cao độ, phát hiện tình huống không đúng liền lập tức buông tay quay ngược về xe bỏ chạy.
Tuy nhiên Hướng Nhật nào có để cho tên kia chạy thoát dễ dàng như vậy, hắn đã sớm đề phòng cái chiêu này, vừa thấy đối phương có ý rút lui liền lập tức chộp lấy gáy của gã tài xế khiến cho đối phương cả người không thể động đậy.
Gã tài xế BMW liều mạng vùng vẫy, nhưng sức lực lại yếu một cách đáng thương, ở trước mặt Hướng Nhật, một người cường tráng cũng không khác con kiến là mấy, mặc dù cường tráng, nhưng vẫn chỉ là một con kiến cường tráng.
Nhẹ nhàng chộp lấy cổ của gã tài xế BMW, Hướng Nhật kéo gã như kéo con chó chết vào bên trong xe, đương nhiên cũng không quên nhặt cái ống tiêm rơi trên mặt đất, hắn có lẽ sẽ cần đến thứ này.
Gã tài xế BMW lúc này hối hận không thôi, rõ ràng đã điều tra mấy ngày liền, phát hiện mục tiêu căn bản chỉ là một sinh viên bình thường, mặc dù rất diễm phúc cùng lúc có tới mấy cô nàng cực kỳ xinh đẹp sống chung, nhưng gã tài xế cũng chỉ ghen tỵ rồi thôi, không thèm điều tra thân phận của những cô gái xinh đẹp kia. Hắn thật vất vả mới đợi được đối phương đi ra ngoài, thật không ngờ đối phương lại không phải là loại thư sinh chân yếu tay mềm, trói gà không chặt, mà lại là một cục xương cứng ngắc, chẳng những gặm không xong mà còn làm gẫy cả răng.
Đặt gã tài xế BMW trên ghế lái phụ, Hướng Nhật khởi động xe, chạy lẫn vào trong dòng xe đông nghịt trên đường phố.
Gã tài xế không trong lòng không có chút ý muốn phản kháng nào, mặc dù toàn thân hắn được tự do, nhưng thấy đối phương có thể tùy tiện thả mình ra như vậy, chắc chắn cũng có thể dễ dàng tóm mình lại, bây giờ chỉ cần nghĩ làm thế nào để bảo vệ được cái mạng già này, dù sao bản thân cũng không phải người chủ mưu, nói không chừng khai ra tên chủ mưu kia, tính mạng này còn có thể giữ được.
Suy nghĩ tính toán tốt, đáng tiếc hắn lại sai lầm, Hướng Nhật sớm đã không còn suy nghĩ như thết, bằng không Hướng Nhật cũng đã không nhặt ống tiêm kia lên.
Môt tay lái xe, Hướng Nhật quay sang hỏi:
- Bây giờ thì nói đi, rốt cuộc là ai phái mày tới?
- Tôi cũng không rõ, người kia không chịu giới thiệu bản thân, chỉ nói cho tôi biết mục tiêu lần này, và đưa cho tôi tiền đặt cọc.
Gã tài xế vẻ mặt đau khổ nói, hắn biết lúc này chỉ có thể ngoan ngoãn hợp tác, nếu không chắc chắn chỉ có thể nhận lấy quả đắng, hắn bèn dứt khoát nói ra hết những gì mà mình biết được.
- Thế à?
Hướng Nhật khẽ liếc mắt nhìn tên kia:
- Nếu như vậy, chắc chắn là mày đã từng gặp qua tên chủ mướn, miêu tả tướng mạo của hắn một chút xem.
Gã tài xế không dám chậm trễ lập tức miêu tả hình dáng tên mướn mình.
Hướng Nhật nghe cảm thấy là một người rất quen, khoảng hơn ba mươi tuổi, hơi đẹp trai, toàn thân mặc âu phục nhãn hiệu nổi tiếng, nói chuyện rất ngạo mạn kiêu căng, không coi ai ra gì. Khớp với miêu tả này cũng chỉ có gã cặn bã họ Phương từng gặp qua mấy ngày hôm trước. Đúng ra Hướng Nhật thật đã quên mất chuyện này, bà dì út họ Dịch đã từng nói, đánh tên gia hỏa này có thể sẽ không ngừng gặp phải phiền toái, nhưng trải qua vài ngày không thấy động tĩnh gì, Hướng Nhật tưởng tên kia mắc bệnh già đãng trí nên quên chuyện này rồi, không ngờ đối phương đã tính sẵn âm mưu, sau vài ngày mới tìm đến gây chuyện, mà vừa ra tay đã tàn nhẫn thế.
Được lắm, nhóc con kia đã muốn lấy mạng hắn, không chết chắc chắn đối phương cũng không buông! Muốn giết thằng nhóc kia cũng không khó khăn gì, tuy rằng Phương gia có dị năng giả bảo vệ, nhưng Hướng Nhật hắn cũng không phải tay mơ, với năng lực thuấn di cùng phi thiên, hắn có thể không coi ai ra gì, thiên hạ này ngoài ta ra còn ai.
Sau khi cân nhắc suy nghĩ thiệt hơn, Hướng Nhật nói với gã tài xế:
- Tên chủ mưu chỉ đưa cho mày tiền đặt cọc, vậy chắc chắn mày phải có biện pháp liên lạc với hắn để nhận hết tiền thù lao, đúng không?
- Đúng vậy, hắn bảo tôi sau khi thành công thì gọi điện thoại cho hắn.
- Vậy tốt, bây giờ mày gọi điện cho hắn hẹn gặp mặt ở một địa điểm nào đó.
Nói xong, Hướng Nhật lạnh lùng nhìn gã tài xế, tay trái nơi đối phương không thấy được đang bẻ thẳng cây kim bị cong của ống tiêm lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.