Từ số tiền rút được qua máy ATM, Hướng Nhật đổi ra một trăm vạn yên Nhật. Nghe thì rất nhiều, kỳ thật số tiền trên tay cũng không được bao nhiêu, mỗi một vạn giá trị bằng 100 đồng mà thôi, một vạn so giá trị với tiền quốc nội thì cũng như là một trăm, nếu không Hướng Nhật sẽ không lấy kiểu này. Có tiền mặt tùy thân, tuy rằng không phải là quá nhiều, nhưng đi trên đường cũng an tâm một chút. Đương nhiên, cũng không phải trên người không có tiền liền sợ hãi rụt rè hoặc hắn là kẻ thích phóng túng một số tiền lớn, mà chủ yếu để phòng ngừa cái vạn nhất mà thôi. Hướng Nhật tự nhận không phải là một người mù đường đi, chỉ cần hắn đi qua địa phương nào đều sẽ không quên, cho nên hắn có thể yên tâm lớn mật một mình đi dạo mà không cần sợ không thấy đường trở về. Tuy rằng "Cổ ốc" là một thị trấn nổi danh ở Nhật Bản có kiến trúc tương đương thành phố, bên trong nơi nơi có thể thấy được bố trí cây xanh hai bên những con đường lớn, nhà cao tầng san sát ở hai bên, thấp thoáng có chút cây cỏ hoa lá đan xen. Bất quá, Hướng Nhật hắn chỉ thích đi ở mấy con phố nhỏ, đối với hắn mà nói, những nơi này so với những con đường lớn xe cộ như nước còn thuận mắt gấp trăm lần. Người tuy ít, cảnh sắc càng khiến khách nhân thêm vui vẻ. Hướng Nhật có đôi khi không thể không cảm thán, giống như những ngã tư đường xanh sạch đẹp đến trình độ này vì cái gì quốc nội cơ hồ không có, mà ở Nhật Bản lại tùy ý có thể thấy được, quả thật là một vấn đề đáng để suy nghĩ sâu xa. Một người đi dạo cũng không thấy nhàm chán, có lẽ là bởi vì ở nước ngoài, Hướng Nhật có hứng thú rất cao. Đi được một quãng, hắn phát hiện, trên đường người đi đường dần dần nhiều lên, hơn nữa đều là mặc thống nhất một loại đồng phục cho thiếu nam thiếu nữ, hướng một phương cố định đi đến. Hướng Nhật hơi suy tư, liền hiểu được cái phương hướng kia phỏng chừng là có một trường cao đẳng, những thiếu nam thiếu nữ phải mặc thống nhất đồng phục này để đi học. Thế nhưng có một hiện tượng làm cho Hướng Nhật cảm thấy rất kỳ quái là đi ở trên đường này nam sinh của trường rất ít, hiếm thấy có tốp năm tốp ba tụ cùng một chỗ hoặc là kề vai sát cánh đi học. Nhìn thấy nhiều hơn là nữ sinh mặc đồng phục màu xanh cuả trường, các nàng đi dọc theo con đường thanh âm ồn ào dường như không có gì bận tâm, các nữ sinh nhìn thấy bạn quen thuộc của mình trực tiếp chạy qua, bởi vì là ở buổi sáng, có thể nghe được những âm thanh hỏi han linh tinh vang lên. Nhìn những bộ váy ngắn của các nữ sinh, chân đeo tất dài từ gót chân thẳng đến vị trí đùi cách váy ngắn khoảng 2,3cm, Hướng Nhật trong lòng có chút cảm khái, cũng không biết quốc nội khi nào thì có thể xuất hiện đồng phục như vậy, những cái đùi thon dài dĩ nhiên còn tốt hơn quần dài váy dài che che đậy đậy, ít nhất váy ngắn đùi dài có hiệu quả đối với thị giác tốt hơn nhiều. Trong lúc Hướng Nhật quan sát người khác thì hắn lại không biết chính hắn cũng thành đối tượng để người khác chú ý. Bởi vì người lui tới trên đường đều mặc một loại đồng phục, Hướng Nhật một thân trang phục giản dị rất dễ làm người khác chú ý. Học sinh không giống học sinh, thầy giáo lại không giống thầy giáo. Cũng khó trách sẽ có người tò mò, hơn nữa thường thường còn có nữ sinh đi qua bên người hắn, cười duyên nói một câu gì đó, sau đó lại sôi nổi chạy đi. Đối với tiếng Nhật, Hướng Nhật trừ những từ ngữ thường dùng có thể hiểu được, trình độ hắn chỉ dừng lại ở phẩn cơ sở thôi. Tuy nghe không hiểu đối phương đang nói cái gì, nhưng Hướng Nhật cũng biết các nàng chính là đang cười nhạo hắn. Đương nhiên, Hướng Nhật cũng không có để ở trong lòng, nếu nghe không hiểu coi như đối phương chưa nói cái gì. Hơn nữa, những nữ sinh mặc váy ngắn cũng coi như mấy cô bé ham chơi, hắn cũng không muốn xuống tay với đám nữ sinh làm gì. Bất quá, nam sinh thì không như thế, dám nói lung tung liền đánh một cái cho chết khiếp, cũng may là đến bây giờ vẫn không có tiểu tử đui mù nào dám tiến lên trêu chọc mình. Trường cao đẳng kia nằm cũng không xa lắm, Hướng Nhật dưới ánh mắt khác thường của những người xung quanh rất nhanh đã đi tới nơi. Chỉ là, hắn cũng không có đi theo đám học sinh mặc đồng phục đi vào, mà chỉ đứng ở ngoài cổng trường. Bên phải cổng trường lộ ra một bảng hiệu dựng thẳng đứng, mặt trên cũng không phải dùng tiếng Nhật để viết, mà là dùng nguyên bản Hán ngữ viết thành, nhận biết cái này cũng không quá khó khăn - Trường trung học cao đẳng. Hướng Nhật biết văn tự Nhật Bản đều xuất xứ từ chữ Hán Trung Quốc mà ra, cho nên cũng không có cảm thấy được có gì kỳ quái. Nhưng mà có một chút làm cho hắn rất không thuận mắt, trung học là trung học, lại còn thêm chữ cao đẳng vào làm gì? Phải biết rằng, ở quốc nội, chỉ có cao đẳng mới được xưng chung với trường đại học. Nhìn các học sinh tiến vào trường học, Hướng Nhật đột nhiên nhớ lại, hôm nay là ngày cuối tuần, hẳn là nghỉ mới đúng. Thế nhưng hắn lập tức lại nghĩ đến đây là Nhật Bản, không phải ở quốc nội, có lẽ nơi này học sinh ngày nghỉ cũng phải đi học không chừng. Lắc lắc đầu, Hướng Nhật chuẩn bị rời nơi này, không nghĩ mới vừa xoay người, cảm giác một cổ lực đạo đánh thẳng tới ngực, như là có cái gì vọt vào trong lòng ngực mình vậy. Hướng Nhật theo phản xạ liền đem đối phương đẩy ra ngoài. - Ái ôi. Một tiếng hô đau đớn vang lên. Hướng Nhật trong lòng nháy động, nghe thanh âm tựa hồ là nữ. Nhất thời giương mắt nhìn lên, chỉ thấy một nữ sinh dáng người nhỏ xinh đáng yêu từ trên mặt đất lồm cồm bò dậy, lại rất không đúng lúc, bởi vì mặc đồng phục váy thật sự quá ngắn, lấy góc độ ánh mắt Hướng Nhật nhìn lại, vừa lúc nhìn thấy ở váy đối phương cái kia quần lót có hình ô mai. Nữ sinh đáng yêu lấy tay xoa mông đứng lên, hiển nhiên vừa mới té lăn trên đất nên mông trước chấm đất, sau đó hướng tới Hướng Nhật cúi đầu giải thích. Hướng Nhật lắp bắp kinh hãi, nguyên tưởng rằng đối phương đứng dậy sẽ mắng to, không nghĩ tới là giành nhận sai. Trong lòng cảm thấy không khỏi buồn cười, xem ra nữ sinh này chắc bị sốc nặng, chính mình bị ngã sấp xuống cư nhiên còn hướng người khác xin lỗi dài dòng. Bất quá Hướng Nhật tuy không nói tiếng Nhật, nhưng thấy đối phương cúi đầu tha thiết nói như vậy, chính hắn cũng có chút ngượng ngùng, đành dùng tiếng Anh nói: - Không việc gì! Cũng không nghĩ vừa nói xong, nữ sinh đáng yêu mở mắt thật to, còn nói một loạt làm Hướng Nhật căn bản nghe không hiểu gì. Hướng Nhật nghe không hiểu, lại lần nữa lấy tiếng Anh hỏi: - Cô nói cái gì? Lần này, nữ sinh đáng yêu không dùng tiếng Nhật nói, mà là lấy tiếng Anh nói: - Anh không nói quốc ngữ sao? Hướng Nhật vốn muốn rời đi nhưng thấy đối phương cùng hắn nói tiếng Anh, nhất thời cảm thấy hứng thú, cũng không vội vã nũa, gặp gỡ một người có thể dễ dàng nói chuyện cũng chẳng dễ gì, mặc dù đối phương nói tiếng Anh cũng không lưu loát cho lắm. Hướng Nhật cười nói: - Không, tôi chỉ nói tiếng Anh. Nghe hắn giải thích xong, nữ sinh đáng yêu mắt sáng rực lên một chút, sau đó lại hỏi: - Anh là du học sinh mới về nước sao? Ở trong mắt nàng xem ra, không nói quốc ngữ, vậy cũng chỉ có người từ nhỏ sinh hoạt tại nước ngoài. - Không phải, tôi là người Trung Quốc! Hướng Nhật lắc lắc đầu, kiên định nói. Nghe được từ "chinese", nữ sinh đáng yêu mở lớn cái miệng nhỏ nhắn, tựa hồ rất là ngạc nhiên, một lát sau mới thoáng bình phục, lại tiếp tục hỏi: - Anh là sinh viên Trung Quốc? Đến trường chúng tôi du học? Hướng Nhật có chút hết chỗ nói rồi, như thế nào cô nàng này luôn thích đoán chuyện người khác thế. Bất quá nghĩ một chút hắn liền tìm ra một lý do rất tốt. - Tôi đến thăm bằng hữu. - Bằng hữu? Anh nơi này có bằng hữu sao? Nói cho tôi biết tên, ở trong trường này tôi rất quen thuộc, nói không chừng có thể giúp đỡ được anh. Nữ sinh đáng yêu rất là ân cần, lúc nói lời này trên mặt còn mang theo một chút kiêu ngạo, hiển nhiên là đối với việc mình ở trong trường học quen nhiều người như vậy rất là đáng tự hào. Hướng Nhật không nghĩ tới đối phương sẽ quấn lấy mình như thế, chỉ có kiên trì nói một cái tên: - Nàng kêu Anh Tỉnh Á Mỹ. - A! Nữ sinh đáng yêu bưng cái miệng nhỏ nhắn, vẻ mặt không dám tin. - Anh quen Á Mỹ ư? Hướng Nhật nghẹn lời, nghĩ thầm, sẽ không trùng hợp như vậy chứ? Chính mình chỉ tùy tiện nói không ngờ lại trở thành sự thật, vậy Anh Tỉnh Á Mỹ thật đúng là học trong trường này sao? Ngẫm lại, Hướng Nhật rất là bất đắc dĩ tiếp nhận chuyện này, gia đình Anh Tỉnh ở ngay gần nơi này, Anh Tỉnh Á Mỹ học ở trong này cũng là chuyện bình thường thôi. - Quen. Tôi hiện tại đang ở trong nhà của cô ấy. Hướng Nhật gật đầu thừa nhận, nếu đã nói là quen, giờ lại nói không quen thuộc vậy trước sau mâu thuẫn không hay. Tuy rằng hắn cùng Anh Tỉnh Á Mỹ còn chưa nói quá một câu, thậm chí ngay cả cơ hội nhìn vào mắt nhau đều không có, nhưng hắn hiện tại ngụ ở gia đình Anh Tỉnh nên có nói là biết Anh Tỉnh Á Mỹ cũng không tính là kỳ quặc. Nhưng mà nữ sinh đáng yêu nghe được hắn nói cũng giống như là nhìn thấy quái vật, biểu tình nhất thời cả kinh: - Cái gì, anh cùng Á Mỹ ở chung sao? Đã ý thức được nữ sinh đáng yêu trước mắt này có trí tưởng tượng rất phong phú, nhưng Hướng Nhật vẫn có chút khó có thể thích ứng, cười khổ đáp: - Tôi chỉ nói là ở trong nhà của cô ấy, chưa nói ở chung phải không? Nhìn thấy biểu tình của Hướng Nhật, nữ sinh đáng yêu ý thức được mình hấp tấp quá, vội vàng nhận sai: - Ngại quá, là tôi hiểu lầm. Tiếp theo, cô nàng liền chuyển đề tài, trong giọng nói tràn đầy hưng phấn. - Anh biết không? Tôi chính là bằng hữu tốt nhất của Á Mỹ, cô ấy và tôi đang học năm thứ hai.A, quên giới thiệu, tôi gọi là Đại Đảo Vưu Kỷ Tử, năm nay 16 tuổi, còn chưa có bạn trai. Hướng Nhật thoáng ngây ngốc, nữ sinh Nhật Bản đều lớn gan như vậy sao, cư nhiên như vậy giới thiệu chính mình, rõ ràng cho người khác cơ hội tán nàng còn gì. Đương nhiên, Hướng Nhật tuy rằng có chút hảo cảm đối với nữ sinh đáng yêu dáng người nhỏ xinh phỏng chừng cũng chỉ có khoảng 1 thước 5 này, nhưng bởi vì cá tính đối phương lại hoạt bát đáng yêu làm cho hắn cảm thấy cái gì đó buồn cười khó tả, tâm cũng không sinh ra cái gì không đứng đắn. Thấy hắn không nói lời nào, nữ sinh đáng yêu lại hỏi: - Anh muốn tôi giúp anh đi thông tri cho Á Mỹ một chút không? Hướng Nhật hoảng sợ, vội vàng xua tay: - Không cần, kỳ thật tôi cũng tùy tiện đi dạo, không ngờ lại đi đến nơi đây. - À. Nữ sinh đáng yêu có vẻ có chút thất vọng, bỗng nhiên lại có chút chờ đợi nhìn đối phương. - Tôi có thể biết tên của anh được không? - Chuyện này đương nhiên là được, tôi gọi là. Hướng Nhật đang muốn tiếp tục nói, không ngờ nữ sinh đáng yêu lại kéo hắn một phen, lôi đến bên cạnh cổng. Hướng Nhật ý nghĩ có chút mơ hồ, không hiểu vì cái gì mà cô bé lại làm như vậy, vừa định đặt câu hỏi, nữ sinh đáng yêu đã giành trước nói: - Chờ một chút, để những người đó đi qua rồi nói sau. Nói xong, tay chỉ chỉ vào mấy học sinh cách đó không xa đang đi tới. Hướng Nhật nhìn theo ngón tay nàng nhìn, chỉ thấy 5,6 nam sinh mặc đồng phục, nhưng là tóc lại nhuộm đủ mọi màu sắc còn đeo các vòng tai đang đi tới. Ngoài dự đoán mọi người chính là, Hướng Nhật phát hiện trong đó có một người quen, thì ra là cái tên thiếu niên bất lương Anh Tỉnh Hữu Tác trong gia đình Anh Tỉnh. Nhìn hắn bị quây ở bên trong, bên cạnh vài tên ranh con đối với hắn dáng vẻ thực cung kính, Hướng Nhật lập tức biết, tiểu tử này là người cầm đầu của đám thiếu niên bất lương này. - Cô sợ bọn họ? Hướng Nhật thấy người nữ sinh đáng yêu bên cạnh có phần run rẩy liền hỏi. - Không sợ! Nữ sinh đáng yêu thực kiên định nói, nhưng mà trong ánh mắt cũng hiện lên một tia hoảng sợ, bán đứng nội tâm của nàng. Hướng Nhật rất muốn cười to, bởi vì hắn lại phát hiện một cái đặc điểm của nữ sinh đáng yêu này, đó chính là rất hiếu thắng. Rõ ràng cô bé sợ hãi muốn chết, lại cố làm ra vẻ mặt không sợ, quả thật là tự làm khó chính mình. - Anh nghĩ rằng tôi lại sợ bọn họ có phải hay không? Hứ, tôi mới không sợ đâu! Nữ sinh đáng yêu nhìn vẻ mặt của hắn, biết nội tâm mình bị đối phương xem thấu, thế nhưng lại càng thêm không chịu thua kém, có điều là thanh âm nói chuyện vẫn nhỏ nhất có thể, chỉ mỗi Hướng Nhật mới có thể nghe được. - Tôi biết cô không sợ rồi, hì hì. Hướng Nhật cũng không nghĩ muốn vạch trần lời nói dối của nữ sinh đáng yêu này, đương nhiên, thấy đối phương ra vẻ kiên quyết như thế, Hướng Nhật chỉ biết cảm thấy được đối phương càng thêm đáng yêu, mà sẽ không biến nàng trở thành là một kẻ lừa đảo. Vài tên thiếu niên bất lương đã đi tới gần, bởi vì Hướng Nhật mặc thật sự rất chói mắt, rất nhanh đã bị đối phương chú ý. Trong đó một tên chỉ vào Hướng Nhật và nói với đầu lĩnh Anh Tỉnh Hữu Tác một câu, những lời này khi nữ sinh đáng yêu bên cạnh nghe được lập tức biến sắc. Hướng Nhật tuy rằng có chú ý, nhưng cũng không có hỏi đến, bởi vì hắn phát hiện cái tên thiếu niên bất lương Anh Tỉnh Hữu Tác của gia tộc Anh Tỉnh đã nhìn tới hắn. Nhìn chằm chằm Hướng Nhật vài giây, Anh Tỉnh Hữu Tác bỗng nhiên nhướng mày, trong mắt có chút nghi hoặc, hiển nhiên là nhận ra đối phương. Trên mặt do dự một chút, nói với vài tên thiếu niên bất lương bên người một tiếng, tiếp tục hướng phía trước đi đến. Hành vi này của hắn làm cho vài tên thiếu niên bất lương bên người rất là thất vọng, nguyên tưởng rằng sẽ "chiêu đãi" tên ngoại quốc ngô ngố kia một chút, lại có thể hảo hảo mà vơ vét tài sản, ai biết lão Đại lại như vậy dễ dàng buông tha "Quà tặng" tự dâng đến tận miệng này. Nhưng lão Đại đã quyết định, bọn chúng cũng không dám sửa đổi, theo Anh Tỉnh Hữu Tác đi vào trường học. Chính là cái tên thiếu niên bất lương thứ nhất phát hiện ra Hướng Nhật còn có chút bất mãn, miệng cúi đầu mắng một câu. Hướng Nhật đồng tử co rụt lại, thanh âm đối phương vừa mới chửi tuy nhỏ nhưng hắn vẫn nghe được. Tuy đối với tiếng Nhật cũng không thành thạo, nhưng là hai cái âm tiết "ngu ngốc" này thật sự rất quen thuộc. Khóe miệng khẽ nhếch lên cười lạnh lùng, Hướng Nhật bỗng nhiên mở miệng gọi: - Ê, ngươi đứng lại! Dùng vẫn là tiếng Anh như cũ, trên tay chỉ thẳng vào cái tên thiếu niên bất lương tóc nhuộm thành màu vàng mới chửi nhỏ một câu. Nữ sinh đáng yêu nên cạnh bị hành động này của Hướng Nhật làm hoảng sợ, phục hồi tinh thần xong liền muốn kéo cánh tay hắn lại, bởi vì cánh tay Hướng Nhật nâng lên rất cao, nàng căn bản là với không tới, chỉ có thể lo lắng suông. Hướng Nhật thanh âm cũng không lớn, nhưng mà cái đám thiếu niên bất lương Anh Tỉnh Hữu Tác đi đến cổng cũng đã im lặng, hiển nhiên có chút chói tai, huống chi hắn dùng lại là tiếng Anh. Lúc này, gần như tất cả mọi người đem ánh mắt tập trung ở trên người hắn, Anh Tỉnh Hữu Tác nhất thời nóng giận cũng quay đầu lại, nhìn thấy Hướng Nhật đã biết là cái người quen kia, sắc mặt có chút phức tạp, nhưng dường như là giống ánh mắt xem thường kẻ ngốc thì đúng hơn. Nhất là cái tên thiếu niên bất lương tóc vàng bị chỉ tay vào kia, cái con cừu non dám chỉ thẳng vào mình, hắn thậm chí có chút không dám tin. Thiếu niên bất lương tóc vàng tức giận mắng một câu gì đó rồi chạy qua, hắn đã muốn quên lời nói của lão Đại vừa rồi, cho rằng ở trước công chúng bị một cái tên quê mùa không biết ở đâu chỉ vào mũi, thật sự làm cho hắn rất mất mặt. Hắn quyết định phải giáo huấn tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng này thật tốt, cho hắn biết mình lợi hại thế nào. - Hắn nói gì đó? Hướng Nhật hình như cũng không có chú ý tới sắc mặt khó coi của đối phương, mặc kệ thân ảnh đang hướng tới mình, mà là hỏi nữ sinh đáng yêu bên người. - Hắn nói phải giáo huấn anh một trận nên thân. Nữ sinh đáng yêu đáp bằng giọng run rẩy. Hướng Nhật khinh thường bĩu môi, nói với nữ sinh đáng yêu: - Nói cho hắn, nói tôi cũng muốn giáo huấn hắn một trận nên thân! - A.? Nữ sinh đáng yêu lấy hai tay che cái miệng nhỏ nhắn, hiển nhiên là cực kỳ sợ hãi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]