- Chẳng nhẽ anh không muốn nghe một chút về việc ta muốn nói hay sao?
Lão già tóc vàng vẫn không nhúc nhích ngồi trên ghế sa lon, cũng không có ý đứng dậy ngăn cản đối phương, tựa hồ rất tin tưởng hắn nhất định phải lưu lại.
- Việc gì ta cũng không giúp được.
Hướng Nhật một mực bác bỏ, tiếp theo tiêu sái vỗ tay một cái, ôm nữ cảnh sát cơ hồ chuẩn bị rời đi.
- Bà xã, đi thôi.
- Nhưng mà.
Thiết Uyển có chút do dự không quyết, lần này đích thân thượng cấp chỉ đạo mình đến bảo vệ nhân vật quan trọng, như thế nào có thể nói đi thì đi?
Hơn nữa mặc dù nàng cảm thấy nam nhân với đối phương tựa hồ không có chút hòa khí, nhưng bản thân còn nhiệm vụ chưa hoàn thành, hiện tại rời đi đích thực là không thích hợp.
- Vị tiên sinh này, anh muốn mang người quý quốc phái đến bảo vệ chúng ta đi ư?
Hướng Nhật chưa kịp nói gì, đột nhiên mỹ nữ tóc vàng chen miệng vào. Tuy lời nói có ý châm chọc trong đó, nhưng ngữ khí tỏ ra khinh khỉnh như nói đến một việc cỏn con không quan trọng.
- Bảo vệ?
Hướng Nhật quay đầu lại, trong miệng hắc hắc cười lạnh.
- Ta cũng không cho rằng các vị đích thực cần người bảo vệ, với năng lực của mấy người còn sợ bị ám toán sao?
Những lời này nói ra, ánh mắt mấy người đối diện đồng thời chấn động, ngay cả mỹ nữ tóc vàng cũng không giữ được vẻ mặt bình tĩnh.
- Anh tựa hồ đối với chúng ta rất hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-luu-manh/789020/chuong-306.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.