- Các người quen nhau sao?
Phương Oánh Oánh có chút giật mình, nàng quét ánh mắt qua người cả hai, đương nhiên, phần lớn thời gian đều tập trung lên người nam nhân thô tục háo sắc, bây giờ nàng cuối cùng hiểu được tại sao đối phương lại hỏi mình về tướng mạo của tên họ Âu Dương, không chừng lúc đó hắn đã đoán ra tên họ Âu Dương là người quen của hắn. Ghê tởm! Thế mà không nói sớm cho mình, rõ ràng không xem mình là huynh đệ mà. Phương Oánh Oánh cảm thấy cần phải tìm dịp thảo luận với đối phương về ý nghĩa hai chữ "Huynh đệ" một lần nữa, đồng thời trong lòng mơ hồ có một nỗi lo lắng, nếu là người mà hắn quen biết, liệu hắn có thể không giúp mình nữa không?
Tuy nhiên nỗi lo của nàng hiển nhiên là dư thừa, bởi vì câu nói kế tiếp của tên họ Âu Dương hoàn toàn khiến nàng vứt nỗi lo lên chín tầng mây, chỉ nghe đối phương khinh miệt nói:
- Phương thư ký, hệ thống bảo an của công ty các cô xem ra không ổn, sao ngay cả ăn mày cũng có thế nói vào là vào được?
Hai chữ "Ăn mày" này ám chỉ ai, ở đây chỉ có ba người, đương nhiên không cần nói ra cũng biết.
Hướng Nhật còn chưa nói gì, Phương đại thư ký đã nổi nóng, dĩ nhiên nàng không chấp nhận cho người khác bội nhọ công ty mình, huống chi đối phương còn chỉ mũi dùi vào nam nhân mà nàng có phần xem trọng, như thế nàng không tức giận sao được?
- Âu Dương tiên sinh, xin anh ăn nói thận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-luu-manh/788961/chuong-247.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.