Hướng Nhật chăm chú nhìn tờ giấy lộn nhăn nhúm trên tay, nhưng chỉ nhìn hai ba dòng hắn đã xé tan nó ra từng mảnh, cái gì mà "điều lệ quản lý nhân sĩ dị năng" nhưng so với bản khế ước bán thân thì chẳng khác gì nhau, hơn nữa vĩnh viễn không có tương lai hay hứa hẹn gì. Kỹ nữ ở thanh lâu thời xưa còn có thể làm việc vài năm, rồi đến khi có thể chuộc thân từ tú bà gả cho một người đàng hoàng. Nhưng chỗ này viết.Hướng Nhật nghĩ đến mà lửa giận phừng phừng, mặc dù hắn chỉ nhìn có mấy dòng ở trên, cũng dư sức biết mấy dòng phía dưới so với mấy dòng trên thì không có chút tính người nào, một khi ký vào, chẳng những con người không có tự do, đến cả tự do yêu đương cũng bị trói buộc, chỉ sợ ngay cả việc thăm người nhà cũng phải đợi cấp trên phê chuẩn, điều này thì so với giam cầm có gì khác nhau? Nếu như ngang ngạnh thì sẽ bị đình chỉ công tác, giống như thú được nuôi dưỡng trong chuồng.
Nhưng lão già hiển nhiên không thấy lửa giận trong mắt Hướng Nhật, nhìn tờ giấy bị xé rách, trên mặt hiện ra vẻ tính toán âm mưu gì đó:
- Nhìn ngươi xé rách tờ giấy như vậy, chắc là đã chuẩn bị tốt cho việc bái sư rồi phải không?
- Tôi tuyệt đối sẽ không bái sư!
Hướng Nhật nói không nể nang gì. Cứ cho lai lịch lão già không đơn giản như vậy, nhưng người họ Hướng nào đó cũng không phải loại dễ dàng khuất phục, hơn nữa, sắc mặt lão già cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-luu-manh/788933/chuong-219.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.